Lời của Khương Ngự Kình khiến cả người Sầm Tử Tranh không kìm được mà run lên, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, trong đôi mắt trong veo xẹt qua một tia nghi hoặc.
'Anh Khương, anh ...'
'Tử Tranh, anh có thể nhìn ra tình yêu mà Cung tiên sinh dành cho em, điều đó cũng đúng với câu "yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu". Anh ta có thể theo đuổi em, anh cũng có thể. Tin tưởng anh, anh có thể trở thành một người đàn ông xứng đáng với em!' Khương Ngự Kình ngắt lời Sầm Tử Tranh, đôi mắt sáng tản ra một tia nhìn khiến người ta xúc động.
'Anh Khương, sao anh lai phải khổ thế. Em ... em chỉ xem anh như anh trai mà thôi!'
Sầm Tử Tranh cảm thấy lúc này mình rơi vào tình trạng khó xử cực kỳ, sớm biết như vậy cô tuyệt đối sẽ không đi ăn bữa cơm này.
Hắn là anh trai của Tĩnh Nghiên kia mà, cô sao lại có thể ở cùng một chỗ với anh trai của người bạn tốt nhất của mình chứ? Đây đúng là một trò đùa dai mà.
Khương Ngự Kình đi đến bên cạnh cô, đôi môi gợi cảm chậm rãi câu lên một nụ cười đầy thâm ý, 'Tử Tranh, em có thể gọi anh là Ngự Kình, anh không muốn cứ nghe em gọi anh Khương mãi thế đâu!'
Tử Tranh vừa định lên tiếng thì điện thoại trong túi chợt vang lên, cú điện thoại này thật đúng là chiếc phao cứu mạng của cô, khiến cô có cơ hội thoát khỏi tình huống khó xử này. Nhưng khi Sầm Tử Tranh nhìn vào cái tên trên màn hình thì trong mắt xẹt qua một tia khẩn trương.
Cắn môi, suy nghĩ một hồi rồi Sầm Tử Tranh vẫn quyết định nhận điện thoại ...
'Hello ...' Trong giọng nói có chút áy náy lại thêm một chút bối rối.
'Tranh Tranh, nhân lúc anh còn chưa tức giận, em mau quay trở lại đây! Em biết anh đang nói gì rồi đấy!'
Từ đầu kia của điện thoại truyền đến giọng nói dứt khoát của Cung Quý Dương khiến cô đã khẩn trương lại càng thêm khẩn trương.
'Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh ấp úng nói, '... em ...'
Thực ra trong tiềm thức của cô có một chút áy náy với hắn, dù sao người thất hẹn cũng là cô.
'Tranh Tranh, dạ dày của em không tốt, món bít tết của Pháp chắc không thích hợp cho bữa trưa của em, bây giờ em về vẫn còn kịp!'
Giọng Cung Quý Dương không cao không thấp, không nhanh không chậm nhưng lại mang theo một quyền uy khiến người ta khó mà chống cự.
Sầm Tử Tranh không khỏi kinh hãi kêu lên một tiếng, đôi mắt theo bản năng đảo quanh một vòng ...
'Sao anh biết em đến nhà hàng Pháp?' Cô không kìm được lên tiếng hỏi Cung Quý Dương ở đầu bên kia, trong đôi mắt đang nhìn bốn phía kia xẹt qua một tia chấn kinh.
'Tranh Tranh, em cũng to gan thật đó. Nếu như còn không trở về, nói không chừng Khương Ngự Kình sẽ bị em làm liên lụy!' Giọng nói trầm thấp tà tứ lần nữa xuyên qua điện thoại vọng đến bên tai cô càng khiến cô hoảng sợ.
Biểu tình trên mặt Sầm Tử Tranh lúc này chỉ có thể dùng hai chữ "chấn động" để hình dung, chẳng lẽ Cung Quý Dương cho người theo dõi cô sao? Bằng không vì sao cô ra ngoài hắn cũng biết, còn biết cô cùng ai ăn trưa, thậm chí đến nhà hàng nào, chọn ăn món gì đều biết cả chứ.
Thật đáng sợ!
Nghĩ đến đây Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy như thực sự có đôi mắt nhìn chằm chằm cô từ bốn phía, cảm giác này khiến cô sợ run!
Nhưng ... ngay lúc cô còn đang hoang mang sững sờ, Khương Ngự Kình đã giật lấy điện thoại trong tay cô ...
'Anh Khương, đừng ...'
Sầm Tử Tranh lúc này mới phản ứng lại nhưng đã muộn ...
Cô chỉ đành tuyệt vọng nhìn Khương Ngự Kình nói vào điện thoại của mình: 'Cung tiên sinh, ông chủ mà quan tâm đến cuộc sống riêng của nhân viên mình như ngnài cũng thật hiếm có nha. Xem ra sau này tôi phải học Cung tiên sinh nhiều một chút mới được. Nhưng xin ngài yên tâm, Tử Tranh cũng rất thích hương vị của nhà ăn này, sau khi ăn trưa xong tôi sẽ đích thân đưa cô ấy trở lại công ty, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người!'
Nói xong, Khương Ngự Kình tươi cười ngắt điện thoại, đưa trả lại cho Sầm Tử Tranh.
Gương mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh sớm đã trở nên tái nhợt. Cô trừng mắt nhìn Khương Ngự Kình, hoàn toàn không thể tin được những gì vừa xảy ra, ngay cả điện thoại đưa đến trước mặt cũng quên cả cầm lấy.
'Sao vậy? Sao lại nhìn anh như thế?' Khương Ngự Kình tức cười nhìn biểu tình của cô.
Sầm Tử Tranh vừa hoảng vừa sợ cô vội cầm lấy điện thoại cho vào túi xách sau đó định xoay người rời đi ...
'Tử Tranh, bữa trưa của em còn chưa ăn xong!' Khương Ngự Kình kéo cô lại, giọng nói vẫn đầy tự tin lên tiếng.
'Anh Khương, em phải lập tức trở về!'
Sầm Tử Tranh giãy dụa cố thoát khỏi tay của Khương Ngự Kình, vừa nói vừa không ý thức nhìn quanh một vòng.
Đối với phản ứng này của cô Khương Ngự Kình rất khó hiểu, đôi tay hắn vẫn đặt trên vai cô, 'Tử Tranh, em sợ gì chứ? Chẳng lẽ em sợ Cung Quý Dương?'
Sầm Tử Tranh nghe vậy, trên mặt càng lộ vẻ lo lắng nói: 'Anh Khương, anh điên rồi sao?'
'Anh chỉ nói ra sự thật thôi, có gì sai sao?' Ngược với vẻ lo lắng của cô nhìn Khương Ngự Kình rất ung dung, hai tay khoanh trước ngực, chậm rãi nói.
'Bỏ đi, anh Khương, em không biết nên nói với anh thế nào. Anh để em đi đi, em phải trở về!'
Sầm Tử Tranh nói năng có chút lộn xộn, về quan hệ giữa cô với Cung Quý Dương, cô không biết nên giải thích thế nào với Khương Ngự Kình nhưng cô biết rất rõ, với tính cách của Cung Quý Dương, nếu như cô còn không mau trở về, không biết hắn còn làm ra chuyện gì nữa đây.
Tuy là giữa họ đã giải trừ hết hiểu lầm nhưng với tính cách bá đạo đã quen khống chế mọi việc, Cung Quý Dương sao lại dễ dàng cho phép cô với một người đàn ông khác có quan hệ gì chứ.
Chuyện của Thư Tử Hạo vừa mới yên, không ngờ lại xuất hiện một Khương Ngự Kình.
'Tử Tranh, em rốt cuộc đang sợ cái gì? Cung Quý Dương hắn cũng không thể từng giờ từng phút khống chế tự do của em được!'
Gương mặt tuấn dật của hắn gần như dán sát vào mặt của Sầm Tử Tranh, trong giọng nói lộ rõ sự khó tin.
'Hắn có thể, hơn nữa cái gì cũng biết. Anh Khương, chúng ta là không thể nào đâu, thật sự. Để em về thôi!' Sầm Tử Tranh càng lúc càng thấy bất an.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]