Câu hỏi của Cung Quý Dương như một ngọn chùy đánh mạnh vào lòng Sầm Tử Tranh, cô ngẩng đầu, nhìn đôi mắt thâm sâu đầy mị hoặc của hắn, từ hơi thở dồn dập không khó nhận ra nội tâm đầy thống khổ của cô ...
Sầm Tử Tranh đứng thẳng người, ánh mắt thủy chung không rời khỏi Cung Quý Dương.
'Con ... con đã mất rồi!'
Thật vất vả mới nói hết một câu này, gần như là đồng thời, nước mắt cô cũng bắt đầu rơi ...
'Cái gì?' Trên mặt Cung Quý Dương lộ rõ vẻ hoảng hốt, hắn đi đến trước mặt Sầm Tử Tranh, từ biểu tình trên mặt hắn không khó nhận ra nội tâm hắn đang bị tin tức vừa rồi làm chấn động đến mức nào.
'Tranh Tranh, con vì sao lại mất? Đây rốt cuộc là chuyện gì?'
Sầm Tử Tranh nghe hắn hỏi như vậy, gương mặt đẫm nước mắt chợt trở nên đầy vẻ tang thương, nước mắt làm mờ tầm mắt cô nhưng không làm mờ nổi tất cả những chuyện năm đó.
'Là tôi bỏ nó!' Cô không chút do dự nói.
Bàn tay Cung Quý Dương cứng đờ giữa không trung, thân hình cao lớn củ hắn sau khi nghe câu nói này liền thoáng lảo đảo, một lúc sau tay chợt nắm chặt lại ...
'Em nói sao? Em nói lại lần nữa xem!'
Giọng nói của hắn có chút hoảng hốt, đôi tay cứng như hai gọng kìm bấu chặt đôi vai mảnh khảnh của cô, sự hoảng hốt trong đáy mắt rất nhanh liền chuyển thành khó hiểu và phẫn nộ!
Cô lại dám bỏ con của họ?
Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-dang-ky-ket-hon-tre/3012756/quyen-6-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.