Sầm Tử Tranh hung hăng nắm chặt bàn tay, cô biết nên đẩy Cung Quý Dương ra nhưng ...
Cho dù có đẩy ra thì thế nào? Có kinh nghiệm của mấy lần "tiếp chiêu" với hắn cô phát hiện, dù cho cô có làm gì thì dường như cũng là vô ích thôi.
Lúc này Thư Tử Hạo mới từ cơn chấn động hoàn hồn lại, hắn không nói tiếng nào, chỉ kéo Sầm Tử Tranh trở lại bên cạnh mình.
'Tử Hạo ...' Sầm Tử Tranh giật mình kêu lớn, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng rõ rệt.
'Tử Tranh, em điên rồi sao? Em đã quên lúc đó hắn làm tổn thương em thế nào sao?'
Thư Tử Hạo như bị ai đánh một quyền rất nặng, hắn thật không hiểu vì sao tất cả phụ nữ đều điên cuồng vì Cung Quý Dương như vậy? Tám năm trước nếu như không phải vì Cung Quý Dương thì Tử Tranh với hắn sớm đã là một đôi, nói không chừng bây giờ đã là một gia đình ấm êm hạnh phúc rồi.
Điều khiến hắn không hiểu được là tám năm sau, Tử Tranh vì sao vẫn chọn lựa ở bên cạnh Cung Quý Dương. Dù lúc đó cô đã chịu đả kích nặng nề như vậy, vậy mà cô vẫn không nề hà gì sao?
'Tổn thương?'
Hắn nói tuy nhỏ nhưng Cung Quý Dương vẫn nghe được, hắn nhíu mày hỏi lại.
'Thư Tử Hạo, người thực thích châm dầu vào lửa!'
Nói đến tổn thương, còn có gì tổn thương hơn những gì hắn phải chịu đựng chứ? Lúc đó người phụ nữ kia lựa chọn rời đi cùng người đàn ông trước mặt hắn, hôm nay hắn đã hết sức tự chủ mới không chạy đến đấm cho người kia một trận nữa, không ngờ cái tên đáng chế kia còn ở đó nói những lời vu oan giá họa như vậy!
Sầm Tử Tranh thấy tình thế căng thẳng cô vội thấp giọng nói với Thư Tử Hạo: 'Tử Hạo, anh về trước đi, chúng ta hôm khác nói tiếp, được không?'
Nếu như lại đánh nhau trận nữa, Thư Tử Hạo chắc chắn vẫn là người chịu thiệt. cô đã nợ hắn nhiều lắm rồi, sao lại đành lòng tiếp tục liên lụy đến hắn nữa chứ?
'Tử Tranh, có phải hắn uy hiếp em không?' Thư Tử Hạo thấy cô như vậy, càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhìn thấy hai người quan tâm lẫn nhau như vậy, môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên nhưng ý cười hoàn toàn không tiến vào đáy mắt, hắn lạnh nhạt nói:
'Tranh Tranh, chúng ta vào nhà thôi!'
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, phớt qua như lông vũ nhưng một câu đánh trúng trọng điểm, nặng nề như mưa rền gió dữ, tàn khốc ép đến người ta không thể thở nổi.
Vì Tranh Tranh, hắn gần như đã dùng hết tính nhẫn nại của mình!
Sầm Tử Tranh còn lạ gì tính tình của hắn, cô đương nhiên nhận ra được trong câu nói nhẹ nhàng kia là dấu hiệu của một cơn bão táp vì vậy cô lo lắng nhìn Thư Tử Hạo, nói: 'Tử Hạo, em biết anh vẫn rất quan tâm em nhưng em cũng không phải là trẻ con nữa, em sẽ xử lý tốt quan hệ giữa em với hắn. Yên tâm đi!'
Nhưng Thư Tử Hạo chừng như không hề phát giác ra mối nguy hiểm từ người đàn ông đối diện, vẻ mặt hắn đầy lo lắng, hỏi lại: 'Tử Tranh, em sợ hắn sao? Hắn làm tổn thương em kia mà, sao em lại phải sợ?'
'Không, Tử Hạo. Xin anh, đừng nói nữa!'
Thấy vẻ mặt của Cung Quý Dương càng lúc càng khó coi, nu cười trên mặt càng lúc càng lạnh, cô gian nan nói.
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, vì muốn bảo vệ Thư Tử Hạo, cô chỉ đành bước đến đứng bên cạnh Cung Quý Dương.
Bàn tay to mang tính chiếm hữu ôm chặt cô vào lòng, nhìn trước mặt tái xanh của cô, hắn mỉm cười hài lòng: 'Ngoan ngoãn như vậy anh càng thương ...'
Sầm Tử Tranh ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đầy ý cười tà ác của hắn, đôi mắt trong veo của cô dấy lên một tia phẫn hận nhưng cô chỉ đành mặc kệ hắn ôm mình vào lòng.
'Tranh Tranh ...'
Lòng Thư Tử Hạo chợt chùng lại, bi kịch của tám năm trước dường như đang sắp tái diễn trước mắt hắn.
Cung Quý Dương xoay đầu, gương mặt chợt trở nên âm trầm ...
'Thư học đệ, không ngại nói cho ngươi biết một sự thật, bất kể là tám năm trước hay tám năm sau ngươi đều là kẻ thua cuộc. Từ bỏ ý định đi!'
Nói xong hắn ôm Sầm Tử Tranh đi về phía biệt thự.
Đây là lần cảnh cáo cuối cùng hắn dành cho Thư Tử Hạo!
Nhìn theo bóng hai người, nhất là khi chạm vào đôi mắt chứa đựng nhiều điều muốn nói của Sầm Tử Tranh, Thư Tử Hạo chợt quát lên một tiếng ...
'Cung Quý Dương, anh đứng lại cho tôi!'
Hai người cùng dừng bước chân, Cung Quý Dương quay đầu lại, đôi mắt phát ra những tia lạnh lùng như muốn đông cứng người đối diện.
Ngược lại với hắn, Sầm Tử Tranh cực kỳ khẩn trương nhìn hai người đàn ông, cô không biết Thư Tử Hạo muốn nói gì với Cung Quý Dương, cũng không dám tưởng tượng sau đó Cung Quý Dương sẽ đối phó với Thư Tử Hạo như thế nào.
'Tử Hạo, đủ rồi!' Cô vội lên tiếng đánh động hắn.
Nhưng Thư Tử Hạo chừng như không hề nghe thấy, hắn đi thẳng đến trước mặt Cung Quý Dương, đôi mắt mang theo chút giận dữ nhìn thẳng vào mắt Cung Quý Dương, nói rành mạch từng chữ: 'Tám năm trước, khi anh dùng thủ đoạn ác liệt kia làm tổn thương Tử Tranh, bây giờ anh còn tư cách gì mà có được cô ấy lần nữa? Càng không cần nói đến anh có tư cách gì khống chế tự do của cô ấy?'
'Ngươi nói cái gì?'
Giọng của Cung Quý Dương chợt trở nên lạnh như băng, một cỗ khí tức nguy hiểm quẩn quanh giữa ba người.
Thủ đoạn ác liệt?
Chuyện khôi hài như vậy đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe được!
'Hừm ...'
Thư Tử Hạo cười lạnh một tiếng, trong mắt toàn là sự khinh miệt lẫn chế giễu: 'Thế nào? Cung học trưởng thật đúng là quý nhân hay quên, chẳng lẽ chính mình làm chuyện gì cũng cần học đệ này nhắc lại một lần hay sao? Lúc đó nếu như anh không không giữ lời hứa, bội tín vong tình thì Tử Tranh sao lại phải chịu khổ nhiều như thế, thậm chí bất đắc dĩ phải thôi học? Tất cả đều do một tay anh ban cho mà thôi!'
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]