Chương trước
Chương sau
Một màn bất thình lình tại chỗ của Cung Quý Dương khiến cho hai người cảnh sát trợn mắt há hốc mồm, hai người ngơ ngác nhìn nhau, trong phút chốc tình huống liền lâm vào thế bí. . . . . .

"Này! Cung Quý Dương, anh diễn kịch đủ chưa?"

Sầm Tử Tranh cảm thấy đầu như muốn nổ tung, cô chuyển sang nói với cảnh sát: "Rõ ràng anh ta đang diễn trò, các anh không dễ bị lừa như vậy chứ?"

Một người cảnh sát trong đó sau khi nghe xong, gãi gãi đầu, tiếp đó tiến lên phía trước, vỗ vỗ bả vai Cung Quý Dương nói: "Tiên sinh, anh đừng như vậy mà… hãy phối hợp làm việc với chúng tôi một chút, còn nữa, đêm hôm khuya khoắt anh chạy vào nhà đàn bà con gái người ta làm gì hả?"

Cung Quý Dương ngồi dậy theo mong muốn của bọn họ, nhưng khuôn mặt anh tuấn vẫn vùi sâu trong hai tay, bộ dáng khóc lóc bị ngón tay thon dài của anh che kín, không nhìn ra được rút cuộc là anh khóc thật hay khóc giả.

"Ngài cảnh sát, thật ra…… Thật ra tôi vẫn………… Ở nơi này …….. Bởi vì…….. Bởi vì tôi là……của vị tiểu thư này……. người tình bao nuôi……. Là cô ấy di tình biệt luyến (thay lòng đổi dạ, có mới nới cũ)………Còn muốn đuổi tôi ra khỏi phòng này……. Công lý ở đâu đây……."

Lại một hồi gào khóc, bộ dáng cơ hồ như than trời trách đất.

"Người tình?" Hai người cảnh sát nghe thấy nhất thời ngẩn ra, bọn họ cũng bị lời nói có căn cứ xác thực của Cung Quý Dương trấn áp!

Mà Sầm Tử Tranh cũng cảm thấy chân cẳng như nhũn ra, nếu như không có cảnh sát ở đây, cô thật muốn đạp cho người đàn ông mặt dày mày dạn này một phát, ngã xuống tầng dưới, anh ta……..vậy mà…….. Dám nói là người tình của mình….

"Đúng vậy đó………"

Cung Quý Dương vừa thấy thu được hiệu quả, trong lòng thầm vui mừng, thế nhưng nét mặt và giọng nói thống khổ càng thêm thê lương: "Người tình, nói trắng ra là………Là được………chính là trai bao đó, các anh làm cảnh sát phải phân xử cho tôi, chẳng lẽ làm trai bao thì nhất định phải bị đối xử như vậy ư? Cô ấy……. Cô ấy còn làm kẻ xấu cáo trạng trước!"

Nói xong, anh cúi đầu, đưa một ngón tay chỉ thẳng vào Sầm Tử Tranh, khiến cho khuôn mặt Sầm Tử Tranh mảng đỏ mảng tím!

Vã mồ hôi!

Anh ta lại dám tự hủy đi danh tiết……..

Kẻ xấu cáo trạng trước? Kẻ xấu thật sự cáo trạng trước là anh ta nha, cô còn hy vọng công lý ở đâu nữa đây!

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

Lúc này, một người cảnh sát khác cũng đã trở lại được bình thường, đi lên trước, đầu lông mày hơi nhíu lại, rất dễ nhận ra trong đôi mắt màu xanh da trời thâm thúy tràn đầy bất mãn: "Vị tiểu thư này, cô làm như vậy có phần hơi quá đáng rồi đó? Tuy nói chúng tôi không có quyền can thiệp vào quyền lợi của người tình cô bao nuôi, nhưng hành vi có mới nới cũ như vậy cũng không phải là việc một công dân tốt nên có!"

"Tôi không có ——"

"Tiểu thư, tôi biết cô nhất định sẽ không thừa nhận , nhưng mà, đàn ông cần phải có tôn nghiêm, nếu như không phải cô đã bức anh ta đến không còn đường để đi, anh ta có thể như thế được không?"

Cảnh sát đến bên cạnh Cung Quý Dương, vừa an ủi anh, trong mắt vừa lộ ra sự bất mãn cắt ngang lời của Sầm Tử Tranh.

"Các anh hãy nghe tôi nói ——"

"Tôi nghĩ cô không cần phải nói gì cả, vì chuyện như vậy mà làm lãng phí thời gian của giới cảnh sát chúng tôi, hơn nữa, hành vi ghê tởm của cô đã gây cho anh ta một vết thương tâm hồn thật lớn, phạt cô tổng cộng mười vạn để cảnh báo, lần sau còn có tình huống tương tự xảy ra, sẽ áp tải cô trực tiếp về đồn cảnh sát!"

Một người cảnh sát khác không nhịn được lại cắt ngang lời Sầm Tử Tranh lần nữa.

"Cái gì? Mười vạn? Các anh rõ ràng đang giựt tiền!"

Cô căm hận nhìn hai người cảnh sát không phân biệt được đúng sai, hận không thể lột sạch toàn bộ tóc của bọn họ đi.

"Làm nhục cảnh sát cẩn thận tội tăng thêm một bậc đấy!" Cảnh sát bâng quơ nói một câu.

"Các anh ——"

Sầm Tử Tranh không ngờ mình trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo, cô càng không ngờ Cung Quý Dương sẽ làm như vậy. Một chiêu hèn hạ, lần này cô thật sự thua tâm phục khẩu phục.

Lúc này, Cung Quý Dương nghẹn ngào lên tiếng, hai tay vẫn không ngừng lau mặt, giống như đang lau nước mắt trên mặt, khiến cho người ta thấy tự nhiên tan nát cõi lòng.

"Các anh đừng phạt cô ấy, nếu không, lát nữa các anh đi rồi……….. Cô ấy nhất định sẽ trút giận lên người tôi……. Hu hu……. Số của tôi đúng là thật khổ, tôi nhận ra…… Hu hu……"

"Cung Quý Dương, anh có thôi đi không!"

Sầm Tử Tranh cũng không nhịn được nữa, cô hét lớn một tiếng, tiến lên muốn nhấc đầu anh lên, để cho hai người cảnh sát nhìn rõ ràng bộ mặt của anh.

Thế nhưng, cảnh sát đã nhanh hơn cô một bước, ngăn chặn hành động của cô ——

"Tiểu thư, trước mặt chúng tôi cô còn đối xử với anh ta như vậy, có thể tưởng tượng được thường ngày cô hung hãn như thế nào, bằng không anh ta đã không khóc rống lên như vậy rồi, nếu như cô còn như thế nữa, cẩn thận chúng tôi sẽ khởi kiện cô tội cố ý gây tổn thương thân thể của người khác đấy!"

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

Sầm Tử Tranh rốt cuộc cũng hiểu rõ, mình đã trúng kế của Cung Quý Dương, cứ như vậy, anh ta sẽ càng khiến cảnh sát đồng tình với anh ta hơn!

Cô áp chế cơn giận, tối nay thật quá xui xẻo mà!

Cảnh sát thấy sau đó Sầm Tử Tranh đã có chút bình tĩnh lại, cho là lời nói của mình đã trấn áp được cô, vì vậy liền cúi người xuống nhẹ giọng nói với Cung Quý Dương: "Anh đừng đau lòng, cũng không cần phải buồn, nếu như lần sau cô ấy còn đối với anh như vậy, anh hoàn toàn có thể báo cảnh sát, mặc dù chúng tôi cũng không ủng hộ chuyện đàn ông đi làm tình nhân, nhưng đây là tự do của anh, cảnh sát chúng tôi sẽ bảo vệ quyền lợi hợp pháp cho anh!"

Một câu nói, nói cho Sầm Tử Tranh trước mắt một mảnh u ám, lại khiến Cung Quý Dương cảm động khóc nức nở ——

"Ngài cảnh sát, cảm ơn các ngài…… Sau này tôi kiếm được nhiều tiền………. Nhất định sẽ đóng thuế thật nhiều………Hu hu…….."

"Bộp ——"

Sầm Tử Tranh đưa tay mệt mỏi vỗ lên trán của mình, cơ thể mềm nhũn ngồi xuống góc giường bên kia, xem bộ dáng Cung Quý Dương diễn trò, hàm răng càng thêm ngứa!

Tiền anh ta kiếm được còn chưa đủ nhiều sao?

Vũ khí đạn dược trên khắp thế giới, cơ bản đều là anh ta cung cấp!

Nhưng mà, càng khiến cô tức giận là, hai tên cảnh sát ít tuổi này rõ ràng là đần độn, trẻ con, hoặc là không thường xuyên xem các kênh kinh tế đi, bằng không, đến Cung Quý Dương sao cũng không nhận ra được đây?

Cảnh sát sau khi an ủi thêm một hồi nữa xong, rốt cuộc cũng rời đi, để lại Sầm Tử Tranh vẻ mặt phẫn nộ với Cung Quý Dương!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.