Tô Mạt xoay người, nhìn từng mảng từng mảng biển màu tím, từng chuỗi nụ hoa giống như bóng ma trong gió, nhảy múa xinh đẹp, làm người có tâm mừng rỡ, người không có tâm ưu sầu.
Hôm qua nhìn hoa sáng rực, sáng nay nhìn hoa muốn rơi.
Thì ra không phải là vì hoa, mà là vì người, bởi vì trái tim của người ta
Tô Mạt rũ con mắt xuống, đặt điện thoại của Quý Thần Hi ở bên cạnh cứa lớn Tử Các.
Lúc yêu em, em nhìn thấy chính là hạnh phúc.
Lúc gạt em, em nhìn thấy chính là tuyệt vọng.
Có lẽ, không phải là lỗi của anh, cũng không phải là lỗi của em, mà là yêu, tình yêu có lỗi.
Tô Mạt nhàn nhạt ngăn một nụ cười ở khóe miệng, quay đầu một chút cũng không vướng bận, mà kéo valy hành lý, từng bước từng bước rời khỏi cái nơi đã từng chấp nhận hứa hẹn.
Nếu như bởi vì sự tồn tại của tôi xem như là một lỗi lầm, Thượng Đế cần gì để cho tôi tồn tại ở đời, nếu như tồn tại của tôi là được cho phép , lại vì sao nhiều lần muốn tổn thương tôi, đến tột cùng là tại sao
Thân ảnh của Tô Mạt biến mất ở phương xa, cho đến khi hóa thành không khí không nhìn thấy, thì xe của Quý Thần Hi mới ngừng ở cửa ra vào, anh vội vàng xuống xe.
“Tô Tô! Tô Tô!”
Quý Thần Hi kéo cánh cửa điêu khắc tinh xảo ra, đang chuẩn bị vọt vào thì ánh mắt lơ đãng quét qua bàn ở bên cạnh, đột nhiên ngơ ngẩn.
Ngón tay từ từ cầm lấy điện thoại di động của mình, hiện lên bốn cuộc điện thoại cùng thời gian trò chuyện đã được nhận.
Kinh hoảng giống như đứa trẻ con ăn trộm kẹo bị bắt vậy, trong nháy mắt, Quý Thần Hi cảm thấy hô hấp cũng ngừng lại.
Tô Tô
Ném điện thoại xuống, Quý Thần Hi đẩy cửa ra, điên cuồng gọi tên Tô Mạt, đem toàn bộ nơi có thể tìm ở Tử Các và cũng lật lên tra xét một lần, nhưng mà không thu hoạch được gì.
Y phục cùng hộ chiếu của Tô Mạt đều không thấy
Quý Thần Hi chán nản ngồi ở trên bậc thang ngay cửa, ngơ ngẩn nhặt điện thoại di động lên, thử bấm dãy số của Tô Mạt, nhưng không ngoài ý muốn mà nghe được thanh âm điện tử nhắc nhở lạnh như băng, điện thoại di động của Tô Mạt không thể kết nối.
Tại sao, tại sao ngay cả cơ hội giải thích em cũng không chịu cho anh, tại sao em không thể chờ anh thêm một chút nữa, cho dù là một chút!
Tô Tô em đi thật phóng khoáng, đi thật vô tình, em có biết hay không, Quý Thần Hi mà không có Tô Mạt, thì chính là một thể xác không có linh hồn tan thành mảnh nhỏ!
Quý Thần Hi nắm điện thoại di động thật chặt, tức giận mà dùng sức quẳng đi!
Điện thoại di động vỡ thành mấy mảnh kèm theo giọng nói kêu lên: “Anh Quý!”
Liễu Thi Nguyệt vừa vào cửa thì đã nhìn thấy Quý Thần Hi liều mạng ném điện thoại di động, vội vàng chạy tới hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Quý Thần Hi ngơ ngác nhìn dưới mặt đất, thật sự giống như không nghe thấy Liễu Thi tháng nói, và không nói một lời.
“Anh Quý anh Quý!”
Liễu Thi Nguyệt thấy bộ dáng anh mất hồn mất vía, trong một lúc không có biện pháp, chuyển qua nhìn Vân Mặc Vận ở bên cạnh.
Vân Mặc Vận cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của bạn tốt, khẽ cau mày, lại nhìn chung quanh một chút yên tĩnh dọa người, đại khái đã hiểu một chút.
Liễu Thi Nguyệt không hiểu nhìn Quý Thần Hi, lại thấy Vân Mặc Vận cũng không nói chuyện, thì càng nóng nảy hơn: “Anh Quý, sao chỉ có một mình anh, chị Tô đâu?”
Tô
Con ngươi màu xanh xám của Quý Thần Hi chớp chớp một cái, sau đó từ trong vô ý thức mà lắc đầu một cái.
Vân Mặc Vận cẩn thận quan sát thần thái của Quý Thần Hi, trong lòng đoán được tất cả sự tình, con mắt sắc tối sầm lại, không nói lời gì mà nắm lấy cánh tay của anh ấy kéo lên, và nói: “Nếu như mình là cậu, nhất định mình sẽ cho tình cảm thêm một cơ hội!”
Cơ hội
Quý Thần Hi từ từ ngẩng đầu lên, chống lại mắt dịu dàng của Vân Mặc Vận: “Còn có, cơ hội sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]