Chương trước
Chương sau
“Em cũng không biết, khi đó đã rất say rồi, chẳng qua là còn nhớ rõ màu mắt của anh, xanh giống như biển. . . . . .” Tô Mạt cố gắng hồi tưởng cảnh tượng lúc đó của Quý Thần Hi, “Có lẽ cái này cùng với anh có thể nhìn thấy cảm xúc không muốn người biết trong mắt em là một đạo lý. Không nói được, dù sao cũng là biết.”

Quý Thần Hi gật đầu một cái, vậy có lẽ chính là tâm linh tương thông thôi. “Sau đó anh liền nhờ cậy bạn tốt giúp anh truy xét tung tích của em, nào ngờ đúng lúc đến công ty của Nhược Khê, anh liền tìm một danh mục cùng theo đến đó. Lúc mới bắt đầu cảm thấy em là một cô gái trong trẻo lạnh lùng, càng tiếp xúc càng phát hiện, thì ra Tô Tô của anh là một ngừơi đáng yêu lại cố chấp.”

“Khi đó anh điều tra em?” Tô Mạt nhớ lại chuyện bọn họ gặp phải Lưu Lăng ở trên đường.

Quý Thần Hi lắc đầu một cái, “Không có, anh biết rõ chuyện của em là ở buổi tối lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, em uống nhiều, anh đỡ em lên trên giường nghỉ ngơi thì điện thoại vang, là một cô gái làm cho người ta căm tức gọi tới, cô ta nói mấy câu, còn lại tự anh đoán.”

Tô Mạt cảm thấy Quý Thần Hi thật sự là kỳ quái, rõ ràng hiểu được thân phận hai ngừơi khác nhau một trời một vực, sao lại ngốc đến mức không phải là cô thì không được, “Nếu anh cũng biết chuyện của em, sao lại còn phải dây dưa với em chết không buông?”

Quý Thần Hi bất đắc dĩ nhếch môi, “Nếu tình yêu có thể khống chế, thì sao là tình yêu chứ. Anh biết rõ không thể động tình với em, nhưng mà anh vẫn động, anh biết rõ chúng ta không phải là người của một thế giới, nhưng mà anh vẫn kiên quyết kéo em vào bầu trời của anh.”

Tô Mạt đột nhiên nhớ lại lời nói mà Liễu Thi Nguyệt đã từng nói: Em rất không muốn ở chung một chỗ với Vân đại thần, nhưng em không khống chế bản thân mình đựơc. Cho dù có biết rõ yêu anh ấy là một chuyện cực khổ, nhưng em vẫn muốn đựơc kết hợp với anh ấy cả đời.

Liễu Thi Nguyệt khi đó ngọt ngào bất đắc dĩ, bây giờ cô có chút hiểu.

“Tóm lại, từ khi đó vận mệnh của chúng ta liền liên lụy với nhau.” Quý Thần Hi nắm hai tay của cô, một đôi mắt màu xanh nhìn chăm chú vào mắt của Tô Mạt, không tránh không né, “Anh yêu em, cũng yêu con của chúng ta. Anh biết rõ, trước đó nhất định em đang suy nghĩ tại sao anh không quan tâm con. . . . . . Thật ra thì không phải là anh không quan tâm, mà là anh không dám quan tâm. Vừa mới bắt đầu, anh chỉ là muốn một đứa bé, thật không có nghĩ tới vì đứa nhỏ mà cưới một người làm vợ. Loại cách làm không trách nhiệm này ở trong mắt người khác là hoang đường thiếu chút nữa làm cho anh vạn kiếp bất phục, cho đến nhìn thấy em . . . . . .”

Tô Mạt cúi đầu, nhìn tay của hai người, “Thần Hi. . . . . .”

“Có thể có được em là hạnh phúc lớn nhất đời này của anh, thời điểm ở chung một chỗ với em anh cảm thấy làm thế nào đều là hạnh phúc, bao gồm thời gian ở Eros. Anh rõ ràng là rất ghét cái loại cuộc sống công thức hóa đó, nhưng bởi vì có em, hết thảy đều có thể chịu đựng. Cho nên chuyện đứa bé anh đều không quên, có lẽ là ông trời giúp anh, tặng đứa bé cho chúng ta. . . . . . Đứa bé này là ở thời điểm chúng ta yêu nhau mà có, nó ra đời chỉ nhận yêu, không vì cái gì khác.” Quý Thần Hi cười đưa mắt nhìn Tô Mạt, đem lấy dung nhan của cô khắc vào ở chỗ sâu nhất trong đầu, “Vô luận là con trai hay con gái, anh đều yêu.”

Tô Mạt không nháy mắt, cùng với Quý Thần Hi nhìn nhau. Thần sắc trong mắt một tia cũng không bỏ sót, đó là yêu, Quý Thần Hi yêu Tô Mạt, dây dưa mà yêu lâu dài.

Gió thổi hoa ẩn, hương thơm cả vườn.

****

Tìm hơn năm tháng, đem địa phương có thể tìm được đều lật lên mà vẫn không thu hoạch được gì, Quý Thần Hi và Tô Mạt cứ như vậy thần bí biến mất ở trong mắt mọi người.

Vậy mà, bệ hạ Nors không vội, công chúa Shirley cũng không gấp, hoàng gia Eros đối với bên ngoài tuyên bố vương tử điện hạ cùng với Vương Phi ở trong nước chuẩn bị hôn lễ của mình, tạm thời không xuất hiện ở bên ngoài.

Loại lấy cớ này lừa ánh mắt của người dân, nhưng không thể gạt được tai mắt của công chúa Sophie, cô biết, đây là kế hoạch thận trọng nhất của Quý Thần Hi, cái anh ta muốn chính là thời gian để bảo vệ an toàn cho Tô Mạt, chỉ cần Tô Mạt có thể thuận lợi sinh hạ đứa nhỏ, anh ta sẽ lập tức xuất hiện, và tuyên bố hôn lễ của Tô Mạt và anh ta, sau đó là đứa bé lên ngôi. . . . . . tất cả trở thành kết cục đã định, anh ta liền thắng.

Tất cả mọi người sẽ chú ý hôn lễ long trọng của vương tử, sẽ không bao giờ có người nhớ đến vương tử điện hạ đã từng có một vị hôn thê, tỷ như cô.

Elroy, anh cho rằng anh thật sự có thể đạt đựơc mong muốn như vậy sao? Cuộc đời của tôi đều là sống ở phía dưới hào quang, lần này cũng quyết không cho phép cô gái khác giành phong thái vốn nên thuộc về tôi!

Công chúa Sophie bóp nát chiếc khăn tay giá trị xa xỉ trong tay, nheo mắt lại, cẩn thận tính toán địa phương bọn họ có thể đi.

Châu Á là phạm vi thế lực của mấy bạn tốt của Elroy, cũng là nơi Elroy có thể ẩn núp nhất. Cô dùng hết toàn bộ ước chừng tốn mất ba tháng mới phát hiện nơi đó căn bản không có tung tích của Elroy, mà mấy Châu lục khác tuyên bố không có phát hiện hành tung của điện hạ Elroy.

Sống gặp người, chết thấy xác, Elroy cho dù thông minh tuyệt đỉnh như thế nào, mang theo một cô gái tuyệt đối cũng sẽ không biến mất khỏi thế giới này, bọn họ nhất định là núp ở là một địa phương mà cô không nhìn thấy.

Rốt cuộc là địa phương nào đây? Có chỗ nào đối với Elroy là một chỗ tuyệt đối an toàn để yên tâm sinh con?

Thế lực lớn nhất Châu Á không có anh ta. . . . . . Bỏ qua Châu Á, chỗ anh ta đặt chân liền đầy màu sắc.

Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ anh ta vẫn còn ở Châu Âu? !

Công chúa Sophie lại nhíu mi tâm, bắt đầu suy nghĩ.

Người Trung Quốc thường nói, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, chỗ an toàn nhất chính là chỗ dễ dàng bị người sơ sót nhất, Elroy biết cô chắc chắn sẽ đến Châu Á tìm anh ta, cho nên kế hoạch của anh ta chính là kiềm cô ở Châu Á, tuỳ cô đào ba thước đất, mà anh lại đúng lúc tranh thủ thời gian để cho Tô Mạt sinh con. . . . . . Như vậy, hiện tại anh ta hẳn là ở Châu Âu. . . . . .

“Provence!”

“Công chúa Sophie” Người đồng sự trợn to hai mắt như đinh chém sắt.

Provence, Elroy nhất định ở chỗ này! Nơi đó là trạm thứ nhất cô sẽ tìm kiếm, cũng bởi vì trước đó Elroy và Tô Mạt ở qua nơi nào, cô sẽ cảm thấy Elroy không thể nào tự chui đầu vào lưới, cho nên Provence chính là nơi cô yên tâm nhất!

“Công chúa Sophie, ý của cô là Tô Mạt ở Provence?” Lưu Lăng cẩn thận hỏi, “Nhưng mà trang viên ở Provence cũng đã lục soát qua rồi, cũng không có nhìn thấy Tô Mạt.”

Công chúa Sophie trầm ngâm nói: “Tôi nhớ anh đã nói, tên tiếng trung của Elroy là họ Quý, người của dòng họ này ở trên quốc tế sự nghiệp chữa bệnh có thế lực lớn vô cùng, cho nên Elroy cũng chính là tộc trưởng của gia tộc này đúng không.”

“Phải . . . . .”

“Như vậy, ở Provence tìm một trang viên của gia tộc Quý thị!” Công chúa Sophie hung hăng nói, “Bọn họ, nhất định ở nơi đó!”

Lưu Lăng cam chịu gật đầu một cái, ánh mắt cực kỳ phức tạp mà lui ra ngoài.

Cùng hợp tác với công chúa này là một chuyện bảo hổ lột da, nhưng mà vì Tô Mạt, cho dù là nguy hiểm cũng chỉ có thể chịu đựng. (bảo hổ lột da :không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương)

Provence, chẳng lẽ Tô Mạt thật sự ở nơi đó?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.