Nhiều năm sau nhớ lại, sự tình dường như bắt đầu vào chiều hôm ấy.
Như Tuyên đang ngồi trong sân, lựa chọn những dược liệu cần thiết.
Ánh mặt trời chói chang chiếu lên thân hắn như muốn xua tan hết mọi lo lắng, khóe miệng Như Tuyên bất giác vẽ một nụ cười hiếm thấy.
Y Minh ngồi bên cạnh giúp đỡ nhận ra thay đổi của hắn liền thấy thoải mái hơn, không ngừng chọc hắn cười nói.
“Y Minh thật là một đứa trẻ ngoan.” Như Tuyên xoa xoa đầu đứa bé:”Còn nhỏ đã biết chọc người khác vui rồi.”
“Tuyên ca ca, ca ca lại nói đệ là trẻ con!” Bạch Y Minh oán trách:”Đệ sẽ trở thành người lớn rất nhanh.”
“Người lớn…làm người lớn có gì tốt?Ta thật hy vọng mãi mãi không lớn lên.” Như Tuyên tựa như cười cười:”Lớn rồi đệ sẽ biết, khoảng thời gian vui vẻ nhất đã một đi không trở lại.”
“Không muốn!” Bạch Y Minh cố chấp nói:”Đệ muốn lớn nhanh một chút, khi đệ lớn rồi, Tuyên ca ca sẽ không nói đệ là trẻ con nữa!”
Như Tuyên nhìn Bạch Y Minh ở bên cạnh, trong ánh mắt đứa trẻ này mang nét trưởng thành vượt hơn tuổi tác, cùng với quyết tâm kiên định đến lạ thường.
Nhất định phải lớn nhanh một chút, y sẽ không xem mình là đứa trẻ không hiểu biết gì nữa…
Ý niệm này, dường như bản thân đã từng nghĩ qua.
“Ôi…” dù mơ hồ biết không được thỏa đáng cho lắm, nhưng Như Tuyên không biết làm thế nào để khuyên giải cho đúng:”Y Minh…”
“Như Tuyên công tử!”
Như Tuyên quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-da-ngo-ca-he-liet-bo-1-doc-tu-sau/2388062/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.