Chương trước
Chương sau
Khi trời đã sáng, Như Tuyên dừng xe ngựa trước cửa Tĩnh Nam Hầu phủ.

“Là Như Tuyên công tử!”, người gác cửa nhận ra hắn:”Ngài đến tìm Hầu gia phải không!Thật không đúng lúc, Hầu gia ra ngoài từ tối qua đến giờ vẫn chưa quay về!”

“Có biết y ở đâu không?”

“Cái này…”, người gác cửa vừa lắc đầu liền thấy một nhóm người quen thuộc xuất hiện từ góc đường đối diện, lập tức nói:”Ngài xem, đó không phải là Hầu gia sao!”

Mộ Dung Phục Ý không ngồi trong kiệu mà đi phía trước nhóm người đó, từ xa đã trông thấy Như Tuyên.

“Hầu gia.”, Như Tuyên hành lễ.

“Không phải ngươi nói mệt rồi sao?”, Mộ Dung Phục Ý có chút men say, nghi hoặc hỏi:”Đến nhà ta có việc gì?”

“Ta có chuyện cần ngươi giúp đỡ!”

“Chuyện gì?”, Mộ Dung Phục Ý nhìn thần tình nghiêm túc của hắn, lập tức hứng thú nổi lên.

“Bây giờ ta phải nhanh chóng đi xa, nhưng trên đường không được an toàn cho lắm.”, Như Tuyên không muốn lãng phí thời gian:”Đặc biệt đến mượn Thiết Y thân vệ của Hầu gia.”

“Không được an toàn?”, Mộ Dung Phục Ý cau mày:”Ngươi muốn dùng thân vệ của ta lấp đầy nguy hiểm trên đường hay sao?”

“Sự tình khẩn cấp, ta không còn tâm tư đùa giỡn với Hầu gia.”

“Khó khăn lắm mới thấy ngươi nghiêm túc như thế!” Mộ Dung Phục Ý chắp tay sau lưng, ánh mắt dò xét qua lại xe ngựa của Như Tuyên:”Ta có thể biết lý do được không?”

“Được hay không được?”, Như Tuyên hỏi tiếp.

“Dựa vào giao tình của chúng ta, hôm nay Như Tuyên đã mở lời, vô luận thế nào ta cũng sẽ đáp ứng, có điều…cho dù huynh không muốn nói căn nguyên hậu quả, thì cũng nên thỏa mãn lòng hiếu kì của ta!”

“Hầu gia!”, Như Tuyên nhướn mày.

“Thật đáng tiếc Tư Đồ không có ở đây, thật muốn để y thấy một Như Tuyên công tử『 Thái sơn băng vu tiền nhi sắc bất biến』cùng với bộ dạng gấp gáp nóng nảy này!”, Mộ Dung Phục Ý dường như đã có chủ ý muốn phá rối.

“Từ lâu đã nghe thấy Mộ Dung Hầu gia tính khí ngang ngạnh, đối nhân xử thể hài hước ân cần, hôm nay được biết, quả là danh bất hư truyền!”, thanh âm nam tử phát ra từ trong xe ngựa, giọng nói ấy rất êm tai, cực kì đặc biệt.

“Thật à?Ta rất muốn gặp người đã nói qua lời này!”, Mộ Dung Phục Ý chăm chú nhìn xe ngựa, nụ cười càng thêm cởi mở:”Con người ta không có gì để khen ngợi, chính là tính tình dễ thân thiết!”

Tiếng cười trong xe ảm đạm, biểu tình Mộ Dung Phục Ý bỗng trở nên ngưng trọng.

“Ta còn nghe nói Mộ Dung Hầu gia thương pháp như thần, chưa từng thất bại!.”, người ấy nói rất chậm, mỗi một từ đều nói rất rõ ràng:”Nếu ta không bị thương, hôm nay nhất định phải cùng Hầu gia so tài một phen.”

“Lời lẽ sắc sảo mãnh liệt, đương thế kiếm khách có thể đạt tới trình độ này chỉ có hai người.”, Mộ Dung Phục Ý thở dài:”Các hạ là Bách Lý thành chủ của Băng Sương thành?”

“Vì sao ngài không đoán ta là Tạ Dương Phong?”

“Bách Lý Hàn Băng sao có thể là Tạ Dương Phong?Tạ Dương Phong sao có thể là Bách Lý Hàn Băng?”, Mộ Dung Phục Ý chắp tay sau lưng, vẻ mặt có chút khó lường.

“Mộ Dung Hầu gia quả nhiên phi phàm!”, Bách Lý Hàn Băng tán thưởng.

Mộ Dung Phục Ý mỉm cười gật đầu.

“Sơ Thất cùng Tạ Dương Phong tại thuyền hoa Thiên Hương vì tranh đoạt tình nhân mà đánh nhau kịch liệt còn không phải là Hầu gia người sao?”, Như Tuyên đột nhiên hừ một tiếng:”Đủ chưa?Rốt cuộc ngươi muốn đùa đến bao giờ?”

Mộ Dung Phục Ý không thể tiếp tục ra vẻ cao thâm, chỉ có thể nhổ ra, ngượng ngùng nhằn một tiếng quá đáng.

“Tạ chưởng môn hành tung bất định, là nhân vật giống như tiên kiếm. Ta ngưỡng mộ y đã lâu, thật tiếc Băng Sương thành cùng Danh Kiếm Môn thiên nam địa bắc, vô duyên tương kiến.”, Bách Lý Hàn Băng cười khẽ:”Thì ra Mộ Dung Hầu gia cùng Tạ chưởng môn tâm đầu ý hợp, thật khiến người khác ngưỡng mộ.”

“Ta biết hắn từ tám kiếp rồi, chó má tiên kiếm gì chứ…”

Mộ Dung Phục Ý xoa xoa viền mắt, ương ngạnh áp chế cơn chửi rủa kích động, đảo mắt một vòng:”Người ta nói Băng Sương thành chủ là một quân tử khó diện kiến một lần trong đời, hôm nay chạm mặt, mới biết lời đồn một nửa cũng không sai.”

“Hầu gia quá khen rồi, Hàn Băng không thể nhận.”

“Ta còn nghe nói, Băng Sương thành chủ không những là quân tử, còn là một mỹ nam tử hiếm thấy…”

“Hầu gia!”, Như Tuyên nhấn mạnh âm điệu, nâng mắt nhìn y:”Ta không có thời gian.”

“Cũng nên gặp qua một lần!”, Mộ Dung Phục Ý khó khăn lắm mới thấy Như Tuyên tâm tình thấp thỏm, càng lúc càng hứng thú:”Khó khăn lắm mới có cơ hội diện kiến Băng Sương thành chủ, sao ta có thể bỏ lỡ dịp tốt?”

“Ngươi…”, sắc mặt Như Tuyên trầm xuống, như muốn nổi giận.

“Như Tuyên, Hầu gia không có ác ý, là do ta thất lễ.”, Bách Lý Hàn Băng vừa nói vừa vén màn trên xe ngựa lên:”Bách Lý Hàn Băng ra mắt Tĩnh Nam Hầu gia.”

“Trên đời quả nhiên có người hoàn mỹ như ngươi!”, Mộ Dung Phục Ý đánh giá tỉ mỉ, tấm tắc tán thưởng:”Ta tưởng rằng đã quen thấy mỹ nhân, đối với dung mạo tuyệt sắc khó mà rung cảm, nhưng khi nãy vừa thấy ngươi, ta chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, thiếu chút nữa đã đỏ mặt loạn tâm rồi!”

“Ta thấy ngươi đã bị tửu sắc phá hỏng rồi.”

Mộ Dung Phục Ý nói năng lỗ mãng, Như Tuyên cực kì phiền lòng.

“Liên tục hưởng lạc bất kể ngày đêm, đừng nói đến đầu choáng mắt hoa, đến cái chết trong nay mai cũng nắm chắc trong lòng bàn tay.”

Bách Lý Hàn Băng dường như không có động tĩnh gì, y dựa vào cửa xe, khóe miệng rốt cuộc cũng mang nét cười nhàn nhạt.

“Như Tuyên công tử, xem ra khi nãy ta nhất định đã nghe lầm rồi.”, Mộ Dung Phục Ý nghiêng đầu, vẻ mặt đanh đá:”Hôm nay ngươi đến thì ra không phải cầu ta giúp đỡ!”

Như Tuyên nghe thấy thế liền cảm thấy đau đầu.

Phải biết rằng Mộ Dung Phục Ý có vẻ như dễ tiếp xúc, kì thực tính khí không phải lúc nào cũng cổ quái. Có khi lời nói hành động quả quyết nhanh nhẹn, tuyệt không dài dòng. Có khi lại thích nhất là dây dưa chuyện nhỏ với người khác, không thỏa mãn thì sẽ không dừng lại. Hôm nay đã khơi dậy tính khí dây dưa này, có chút lằng nhằng rồi.

Mộ Dung Phục Ý cười đắc ý, đi vòng qua Như Tuyên rồi hướng vào bên trong cửa. Vừa chạm hai bước, tay áo hình như bị níu lại, y quay đầu lại phát hiện Như Tuyên đang níu tay áo của mình.

“Mộ Dung.”, ánh mắt Như Tuyên khẩn cầu:”Ngươi giúp ta một lần, được không?”

Mộ Dung Phục Ý quen Như Tuyên đã lâu, hắn trong ấn tượng của y là một người uể oải tùy ý, lần đầu tiên thấy bộ dạng khẩn cấp vô lực của hắn, nhịn không được muốn nhìn nhiều hơn một chút.

Dung mạo Như Tuyên cũng không phải tầm thường, chỉ có thể nói là thanh thoát…Nhưng hiện tại quan sát tỉ mỉ một chút, Như Tuyên trước mắt hình như giống không với Như Tuyên mà y đã quen từ lâu.

Còn như không giống chỗ nào lại không thể nói rõ. Khiến cho người khác…cảm thấy…

Mộ Dung Phục Ý cảm thấy nhịp tim đang đập nhanh hơn ngoài ý muốn.

Y nhanh chóng dời mắt đi, lại nhìn thấy bàn tay đang níu chặt tay áo màu tím của mình, những ngón tay thon dài trắng ngần cùng gấm vóc như hòa làm một, đúng là một tình huống ám muội khiến tâm tư rối loạn.

Tại sao trước giờ chưa từng phát hiện, tay của Như Tuyên thật sự…thật sự rất đẹp.

“Như Tuyên, không cần quá miễn cưỡng.”, Bách Lý Hàn Băng vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng:”Ân oán giữa ta và Đường gia là chuyện riêng tư, tốt hơn là đừng lôi kéo Hầu gia.”

“Mộ Dung…”, Như Tuyên mở miệng, nhưng chỉ là tiếng thở dài:”Nếu ngươi không đồng ý giúp đỡ, vậy thì bỏ đi.”

Hắn vừa định buông tay áo của Mộ Dung Phục Ý ra, không ngờ lại bị Mộ Dung Phục Ý kéo lại tay áo.

“Ai nói ta không đồng ý?”, ánh mắt có phần cổ quái của Mộ Dung Phục Ý nhìn hắn:”Không cần gì khác, chỉ cần một tiếng Mộ Dung này của ngươi, ta cũng sẽ giúp!”

“Ta không hề hoài nghi.”, Như Tuyên không thể hiểu được tính khí biến đổi còn nhanh hơn lật sách như thế này, có điều trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm:”Chỉ sợ tính tình thích đùa giỡn của ngươi.”

“Như Tuyên.”, Mộ Dung Phục Ý đột nhiên đến gần, thì thầm vào tai hắn:”Có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi và Bách Lý Hàn Băng này có quan hệ gì?”

“Chuyện này kể ra dài dòng, khi nào có cơ hội sẽ giải thích.”, Như Tuyên lướt mắt nhìn Bách Lý Hàn Băng:”Chúng tôi phải lập tức trở về Băng Sương thành, không có nhiều thời gian.”

Nói “chúng tôi”…Mộ Dung Phục Ý nới lỏng bàn tay, phất tay gọi người hầu, cho người chuẩn bị.

Như Tuyên đến cạnh xe ngựa, thấp giọng hỏi Bách Lý Hàn Băng cảm thấy thế nào, biết y đồng ý, thần tình căng thẳng được nới lỏng phần nào, trên mặt còn có chút tiếu ý.

Bách Lý Hàn Băng dù bị trọng thương, song thần tình trở nên thoải mái, còn nghĩ không muốn người khác lo lắng vì mình, nhìn qua liền biết là một đại quân tử trước sau như một.

Mộ Dung Phục Ý khoanh hai tay trước ngực, một tay gõ nhịp trên cánh tay còn lại, một chút sơ hở cũng không bỏ qua. Như Tuyên xoay người lại, Bách Lý Hàn Băng ngẩng đầu, đúng lúc hai ánh mắt đối diện nhau. Mặc dù trên mặt nở nụ cười, song ý nghĩ trong đầu hai người đều giống nhau.

Nếu thật sự giao du với người này, có thể là không thích lắm…

“Như Tuyên, khi nào ngươi quay lại?”, khi gần khởi hành, Mộ Dung Phục Ý hỏi Như Tuyên.

Như Tuyên nghĩ ngợi rồi trả lời:”Trung thu!”

“Trung thu!”, Mộ Dung Phục Ý cười rạng rỡ:”Được rồi, ta đợi ngươi trở về.”

Mãi đến khi ra khỏi cửa thành, Như Tuyên vẫn nghĩ không thông, Mộ Dung Phục Ý giống như ăn phải thuốc ghen…

“Ta luôn cho rằng lòng dạ Tĩnh Nam Hầu thâm trầm, không ngờ tính tình lại hài hước thất thường như vậy.”

“Ưm!”, Như Tuyên vẫn còn nghĩ ngợi, buột miệng phụ họa:”Người khác luôn nghĩ Mộ Dung hoặc là uy nghi hơn người hoặc là thâm tàng bất lộ, kì thực y chỉ là một đứa trẻ rất phóng khoáng mà thôi.”

“Đứa trẻ?Ta thì thấy ngược lại…”, Bách Lý Hàn Băng hạ giọng độc thoại, đảo mắt liền thấy ánh mắc nghi hoặc của Như Tuyên, vừa cười vừa hỏi:”Dù Như Tuyên khiêm nhường nhưng bên trong lại cực kì ngạo khí, nghĩ lại Tĩnh Nam Hầu nhất định rất bình dị dễ gần, cho nên mới có thể hòa hợp đến vậy.”

“Đúng vậy!:”, Như Tuyên ngây người:”Lại nói..một người cũng nên có vài bằng hữu.”

“Ừm!”, Bách Lý Hàn Băng gật đầu:”Ngươi vẫn còn trẻ, đích thực nên có bằng hữu qua lại.”

“Vẫn còn trẻ…nên có bằng hữu.”

Như Tuyên gật đầu, tiện tay cầm lấy y thư bên cạnh:”Người ta nói Tư Đồ Triều Huy là người có trí tuệ nhất hiện nay, y thông minh như thế nào ta không biết, nhưng y nói cô độc cùng đau khổ luôn đi đôi với nhau, lời này cũng có chút đạo lý. Cho nên ta theo lời y đã giao du cùng vài bằng hữu, tránh để trở thành con người cô độc và đau khổ kia!”

Hắn nói xong chuyên tâm đọc sách, Bách Lý Hàn Băng nhìn thấy tóc bạc bên thái dương, mới hiểu ra bản thân có lẽ đã nói sai điều gì…

Như Tuyên vì đau khổ nên mới có tóc bạc?Nhưng hắn đau khổ vì điều gì?Vì cô đơn ư?Vậy tại sao hắn lại cô đơn?

Nhiều năm y chưa từng nghĩ đến, Như Tuyên ung dung nhàn hạ cũng biết cô đơn, vì cô đơn mà đau khổ, vì đau khổ mà có tóc bạc…

Bởi vì di chuyển gấp gáp, xe ngựa bị xốc rất mạnh, Bách Lý Hàn Băng dựa vào bên cửa sổ, sắc mặt không được tốt lắm.

“Ngươi thấy khó chịu phải không?, Như Tuyên nhịn không được liền nói:”Nằm xuống có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút.”

“Ta không sao.”, Bách Lý Hàn Băng lắc đầu.

Xe lại xốc lần nữa, Bách Lý Hàn Băng ngã về phía Như Tuyên. Đợi đến khi hết chóng mặt, y định ngồi dậy liền bị Như Tuyên giữ lại.

“Ngươi nằm xuống!”, Như Tuyên dùng ngữ khí không cho phép cự tuyệt:”Ta biết ngươi đang khó chịu.”

Cuối cùng cảm thấy quá cực nhọc, Bách Lý Hàn Băng không kiên trì nữa. Không gian trong xe nhỏ hẹp, nghe thấy mùi thảo dược thoang thoảng trên người Như Tuyên, cảm giác buồn ngủ dần chiếm lấy tâm trí.

“Đừng ngủ.”, Như Tuyên đẩy y:”Ta biết rất khó khăn, nhưng hy vọng ngươi đừng ngủ quá nhiều, trên đường phải duy trì tỉnh táo càng nhiều càng tốt.”

“Được.”, Bách Lý Hàn Băng trả lời,giọng nói có chút mơ màng.

“Ngươi đã từng nghe nói đến Như Hối hòa thượng ở Ngũ Đài Sơn chưa?, Như Tuyên xem xét tình hình, quyết định nên tìm chuyện gì đó để nói.

“Hòa thượng bị điên đi đến đâu cũng nói mình là Bồ Tát chuyển thế?”, Bách Lý Hàn Băng cười cười:”Đương nhiên đã nghe qua rồi.”

“Ta đã từng cùng y nói đến một câu chuyện rất thú vị.”

“Vậy à?”

“Y thích kể những câu chuyện ly kỳ cổ quái, nhưng thường kể rất lộn xộn, khiến người nghe không thể hiểu được.”, Như Tuyên gật đầu:”Lần đó lại kể hoàn chỉnh ngoài ý muốn, câu chuyện lại đặc biệt ly kỳ, cho nên ta mới nhớ rõ.”

“Câu chuyện mà Bồ Tát kể, ta rất muốn nghe.”, Bách Lý Hàn Băng xốc lại tinh thần.

“Là câu chuyện kể về tình yêu giữa một vị thần tiên và người phàm.”

Như Tuyên hạ tay cầm sách, bắt đầu kể chuyện:”Trên trời có một vị thần tiên rất vô tình, y đến nhân gian, yêu một phàm nhân. Y yêu đến điên cuồng và liều lĩnh, cố ý muốn ở bên phàm nhân ấy cả đời, trải qua trăm cay ngàn đắng rốt cuộc họ có thể ở bên nhau, nhưng sau đó…”

“Sau đó thế nào?”, Bách Lý Hàn Băng thấy hắn không kể tiếp, vội hỏi.

“Sau đó?Sau đó y giết người mình yêu, trở về thượng giới tiếp tục làm một vị thần tiên vô tình.”

“Cho nên…”

“Cho nên câu chuyện cũng kết thúc rồi.”

“Sao lại như vậy?”, kết cục này chuyển biến đột ngột, Bách Lý Hàn Băng lấy làm ngạc nhiên:”Tại sao hắn lại giết người mình yêu, phải có nguyên nhân chứ!”

“Ta cũng hỏi hòa thượng câu này.”, Như Tuyên bật cười:”Y trừng mắt nhìn ta, nói ta dại dột đến không có giải dược.”

“Tại sao?”

“Kẻ ngu xuẩn mới hỏi quá trình, người thật sự thông minh chỉ cần biết kết quả là đủ.”

“Nếu nói như thế,” Bách Lý Hàn Băng cũng cười:”Thì ta thấy trên đời này không có ai thông minh như y nói rồi!”

“Kỳ thực nghĩ lại, lời y nói cũng có đạo lý.”, Như Tuyên nói có vẻ thất thần:”Bất luận trải qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng cũng chỉ có một kết quả. Nếu đã biết kết quả, hà tất phải hỏi đến quá trình?

“Ta hình như không hiểu lắm.”

“Ta cũng không hiểu nhiều, chỉ là có chút cảm giác mơ mơ hồ hồ mà thôi.”, Như Tuyên nghiêng đầu, cầm lấy cuốn sách đặt bên cạnh:”Xong rồi, ngươi ngủ một lát đi!Có thể ngủ trong một canh giờ, sau đó ta sẽ gọi ngươi dậy.”

“Như Tuyên.”

Khi Như Tuyên tưởng y đã ngủ, Bách Lý Hàn Băng đột nhiên nói:”Tại sao ngươi không hỏi ta về Tử Doanh.”

“Cố Tử Doanh?”, Như Tuyên chậm rãi lật sách:”Nghe nói nàng vì sinh khó mà chết.”

“Đây chỉ là cái cớ.”, Bách Lý Hàn Băng ảm đạm nói:”Ta không thể nói với người khác, thê tử ta uống thuốc độc tự vẫn!”

“Cái gì?”, Như Tuyên đánh rơi cuốn sách xuống ngực Bách Lý Hàn Băng:”Ngươi nói nàng ấy…”

“Uống thuốc độc tự vẫn, dùng độc dược Huyết Phong Hầu, lần đầu tiên ta thấy loại độc lợi hợi đến thế, trong nháy mắt đến thân thể cũng cứng lại thành dạng đó.”

Nụ cười Bách Lý Hàn Băng không còn tự nhiên:”Sau khi sinh Như Sương nàng không được thoải mái, ta tưởng tâm tình nàng không tốt, không nhờ nàng lại tìm đến cái chết. Nàng ta thật nhẫn tâm, không phải nói mẫu tử tình thâm hay sao?Một chút lưu luyến cốt nhục cũng không hề có, lại kiên quyết tự vẫn…”

Như Tuyên trầm mặc không nói lời nào.

“Như Tuyên, trước giờ ta chưa từng thất bại, nhưng lần hôn nhân này, ta lại thất bại hoàn toàn.”

“Ngươi có hận ta không?”, Như Tuyên hỏi.

“Sao lại hỏi vậy?”

“Ngươi có lý do để hận ta, nếu không vì ta, nàng sẽ không chết, hai người sẽ là thần tiên quyến lữ, ngươi cũng…”

“Không phải ngươi sai, Như Tuyên, không phải ngươi sai!”, giọng nói Bách Lý Hàn Băng có phần chua chát:”Chỉ là bất hạnh của nàng, bất hạnh của ta, bất hạnh của ngươi…giống như nếu ta thật sự chết đi, cũng không phải là lỗi của ai.”

Chỉ một giọt lệ, từ khóe mắt rơi xuống, đọng trên mặt Bách Lý Hàn Băng.

Bách Lý Hàn Băng luôn hiểu rõ, chỉ mới nhìn qua thì Như Tuyên có vẻ không hề mạnh mẽ, nhưng kì thực so với tính khí quật cường của Cố Vũ Lan, sự cố chấp và kiên nhẫn của Như Tuyên lại vượt xa rất nhiều. Như Tuyên rất kiên cường, cũng rất nhẫn nại.

Về mặt nào đó, hắn so với những người Bách Lý Hàn Băng từng gặp, đều phải làm được tới cùng.

Chỉ cần y nhận thức được một việc, cho dù phải liều mạng cũng sẽ kiên trì đến cùng.

Đừng nói là khóc, đến cả biểu tình đau khổ của hắn Bách Lý Hàn Băng cũng chưa từng thấy. Nhưng Như Tuyên khóc rồi, dù chỉ rơi một giọt nước mắt, nhưng lại là lần đầu tiên Như Tuyên khóc trước mặt hắn.

“Tiếc là ta không đến kịp để cứu nàng, nhưng ta tuyệt đối không để ngươi chết!”, Như Tuyên nhẹ giọng nói.

“Đồ ngốc!”, Bách Lý Hàn Băng đưa tay định xoa đầu hắn, nhưng lại không có chút sức lực nào.

Giờ khắc này, hai ngươi tựa hồ như trở về lúc chưa từng có chuyện gì xảy ra…

“Tại sao lại xảy ra nhiều thuyện như vậy?”, Như Tuyên lẩm nhẩm:”Nếu mọi chuyện vẫn như xưa, nếu không có chuyện gì xảy ra, như vậy có tốt hơn?”

“Như Tuyên.”, Bách Lý Hàn Băng thấp giọng nói:”Kỳ thực…”

“Chuyện gì?”, Như Tuyên nghiêng đầu nhìn y.

“Không có gì.”, Bách Lý Hàn Băng nhìn qua chỗ khác:”Chúng ta sắp đến Băng Sương thành rồi, không ngờ lại quá thuận lợi như thế này.”

“Đường gia quả nhiên gặp Mộ Dung nên không dám động thủ.”, Như Tuyên đứng dậy:”Vũ Lan và Y Minh vẫn ổn chứ?Hai đứa trẻ này đã lâu rồi ta chưa gặp chúng.”

“Có lẽ đang dần trưởng thành, đã chững chạc hơn nhiều.”, Bách Lý Hàn Băng mỉm cười:”Ta nhờ Bạch tổng quản đưa Y Minh đến thư viện đọc sách, đã được một lúc lâu rồi. Về phần Vũ Lan…ngoại trừ cơ thể có hơi hư nhược, thích yên lặng quá mức, còn lại những chuyện khác đều tốt.”

Như Tuyên gật đầu, sau đó lại hỏi:”Có phải ngươi có chuyện muốn nói?”

“Thực ra…”, Bách Lý Hàn Băng nhìn Băng Sương kiếm đặt bên cạnh:”Ngươi không cần cùng ta trở về Băng Sương thành.”

“Tại sao?”, Như Tuyên hạ tầm mắt, nhắm nhìn dung mạo hoàn mỹ của y:”Ngươi xem thường sự cứu giúp của người đồ đệ đã bị trục xuất này?”

“Ta biết loại độc này phát tác cực kì đáng sợ, ta không muốn ngươi thấy rồi sẽ khó chịu.”, Bách Lý Hàn Băng thở dài:”Hay là ngươi đưa ta đến ngoài thành, rồi cùng thân vệ của Mộ Dung Hầu gia trở về Giang Nam đi!”

“Không cần đâu, tình trạng đáng sợ đau khổ nào mà ta chưa từng thấy qua?”, Như Tuyên thản nhiên cự tuyệt:”Ta đã nói là có biện pháp cứu ngươi, thì nhất định sẽ có cách cứu. Chỉ cần không phải độc dược Huyết Phong Hầu, ta sẽ có cách cứu ngươi, tình hình vẫn chưa tệ đến mức khiến ta phải nói dối để an ủi ngươi.”

“Như Tuyên.”, Bách Lý Hàn Băng đột nhiên đặt tay mình lên tay Như Tuyên:”Đều là ta cam tâm tình nguyện, ngươi không cần nghĩ nhiều.”

Muốn đan mười ngón tay vào nhau, muốn thản nhiên đưa tay mình ra, muốn nắm lấy bàn tay áp vào gò má, muốn cùng không muốn hoảng loạn trỗi dậy nơi ***g ngực…vô số suy nghĩ dấy lên trong lòng Như Tuyên, nhưng rốt cuộc hắn vẫn thản nhiên ngắm nhìn.

Nên giả vờ vô ý rút tay ra, nhưng tiếp cận thế này, lần tiếp theo sẽ không biết mất bao lâu nữa…

Cho dù…cho dù y chủ động nắm lấy tay mình…lâu hơn một chút cũng tốt…mười ngón tay liên kết vào tim, e rằng chỉ có giờ khắc này, trái tim mình cùng y mới có thể gần nhau đến thế…

“Thì ra ra…” chưa từng rời khỏi, cơ bản chưa từng rời khỏi người này dù chỉ một bước!

Chỉ có xác thịt rời đi, trái tim của Như Tuyên vẫn luôn ở bên cạnh Bách Lý Hàn Băng…

Hắn thở dài:”Nếu ta nói rằng ta đến trả lại món nợ với ngươi từ kiếp trước, thì kết quả ân oán kiếp trước chính là ngươi chết ta sống, không đội trời chung…”

Bách Lý Hàn Băng nhắm mắt lại, không biết đã ngủ từ lúc nào.

Đến khi tỉnh lại, y thấy Như Tuyên cau mày tựa đầu bên cửa sổ.

Dường như là đau khổ, lại như ưu sầu, chỉ cần một va chạm nhẹ liền bị vỡ tan!Khiến kẻ khác không biết đối xử như thế nào, Như Tuyên chính là đứa trẻ như vậy.

Không…Như Tuyên không còn là đứa trẻ nữa, hắn đã trưởng thành đã rời đi, đã không còn là Như Tuyên ở bên cạnh mình, lúc nào cũng gọi hai tiếng sư phụ…

Lần này gặp lại Như Tuyên, hắn đứng trong vườn ở Lăng La Tiểu Tự nói chuyện với thanh niên đầu buộc vải đỏ. Sau đó, tiếng trống nổi lên, ca hát hăng hái, tiếng tì bà réo rắt, nhạc khúc ai oán.

Cư nhiên lại cởi mở như thế, ca hát nhiệt tình như thế, y không hề biết một Như Tuyên như vậy. Hay có thể nói là, y chưa từng thấy dáng vẻ phóng túng tùy ý của Như Tuyên.

Như Tuyên trong ấn tượng của hắn là một dòng nước sâu thẳm tinh khiết có thể nhìn thấy đáy, là một cơn gió ôn hòa ấm áp, chứ không phải một người phóng túng, hát xướng lãng đãng trước mặt người khác như vậy.

Y vẫn còn nhớ khi muốn Như Tuyên rời khỏi Băng Sương thành, ánh mắt vừa không tin vừa thống khổ ấy của Như Tuyên.

Trong hai năm nay, thậm chí y chưa từng quên ánh mắt đó, nhưng lúc gặp lại Như Tuyên, y lại cảm thấy có lẽ chính mình đã ngộ nhận.

Như Tuyên sống tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của y, so với Băng Sương thành khô khan vô vị, nơi Giang Nam xinh đẹp dường như thích hợp với Như Tuyên hơn.

Khi ấy y chợt cảm thấy mình không thực sự hiểu được Như Tuyên, hay phải nói là, y trước giờ chưa từng hiểu được “đồ nhi yêu quý nhất” này của mình.

Hắn và người thực ra thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau, người không hiểu được hắn, cho nên cũng không hiểu được vì sao ta lại yêu hắn.

Trong lòng chợt nhớ lại lời nói của Tử Doanh. Nếu vậy, người nàng ta yêu là Như Tuyên nào, là Như Tuyên ân cần chu đáo, ôn như như nước?Hay là Như Tuyên nhiệt tình ca hát, vô cùng cởi mở?

Người nào mới là người mà “hắn không hiểu được”?Với lại, Như Tuyên mà hắn không hiểu được, nàng ta vì sao lại biết…

Đúng lúc này Như Tuyên mở mắt ra, trong mắt hiển hiện tơ máu:”Ngươi tỉnh rồi?”

“Ta đã ngủ rất lâu phải không?”

Bách Lý Hàn Băng giật mình, nhìn thấy khóe môi Như Tuyên khẽ nhếch. Y mới ý thức được mình vẫn đang gối đầu lên chân Như Tuyên, vẫn đang nắm tay hắn, liền vội vàng buông ra:”Như Tuyên!”

“Ta không sao!”

Hắn thu hồi chân đặt sau gáy y rồi lập tức chêm gối mềm vào, ấn Bách Lý Hàn Băng đang muốn ngồi dậy nằm xuống:”Ngươi nằm vẫn tốt hơn!”

“Như Tuyên!”, Bách Lý Hàn Băng nằm xuống, lo lắng nói:”Chân của ngươi…”

“Ta thực sự không sao.”, Như Tuyên quay đầu lại, dịch chuyển xa một chút:”Chỉ là huyết mạch không thông, sẽ lại nhanh chóng bình thường.”

Bách Lý Hàn Băng nhìn hắn dựa vào cửa sổ, bàn tay nắm lấy áo ngoài run rẩy.

“Như Tuyên, lại gần đây.”

Như Tuyên quay lại, nhìn thấy Bách Lý Hàn Băng đưa tay về phía mình.

Chợt hoảng hốt, khung cảnh gió tuyết bay đầy trời ấy cơ hồ lại hiện về, y cũng mỉm cười như thế, đưa tay về phía mình như thế. Không giống, chỉ là khi ấy y cúi người, còn mình đang ngước lên…Nhớ rõ bàn tay ấy rất ấm…

Khi ấy mình đang nghĩ gì?Nghĩ rằng…muốn có thể nắm tay như thế, sau đó…sau đó vĩnh viễn không muốn buông ra…Không!Không nên nghĩ nữa!Không nên nghĩ như thế!Không cần phải nghĩ đến những điều vô nghĩa nữa, hiện tại chỉ muốn…

Nhưng tại sao?Tại sao thứ độc không thể giải này…Lẽ nào, lời thề lúc trước đã ứng nghiệm…Như Tuyên không nắm tay y, ánh mắt hắn có chút kì quái.

“Như Tuyên, ngươi làm sao vậy?”, Bách Lý Hàn Băng không hiểu liền hỏi.

“Không việc gì, chúng ta đến nơi rồi.”, giọng nói Như Tuyên rất trầm, rất thấp lại chậm chạp:”Băng Sương thành…”

“Đến rồi sao?”, Bách Lý Hàn Băng buông tay, y chỉ thấy bên ngoài cửa sổ là một khoảng trời u ám:”Nhanh thật…”

“Bách Lý thành chủ…”

“Như Tuyên, ngươi định không nhận ta thật sao?”, Bách Lý Hàn Băng thở dài:”Tử Doanh đã qua đời rồi, chúng ta cũng nên bỏ qua quá khứ đi.”

“Bách Lý thành chủ, nếu ngươi đã có thiện ý, ta cũng nói thêm một lần nữa.”, Như Tuyên cười ảm đạm:”Quan hệ trước đây của chúng ta có thể không sơ sài, nhưng hiện tại bất quá chỉ là quan hệ giữa đại phu và bệnh nhân mà thôi.”

Nụ cười lạnh nhạt ấy, thậm chí có phần khinh miệt, tựa hồ cười nhạo chỉ có một mình Bách Lý Hàn Băng tình nguyện, dùng cách nghĩ của y áp đặt lên người khác.

Từ trước đến nay, chưa từng có người dám đối đãi với Bách Lý Hàn Băng như vậy. Ngay cả kẻ thù cũng đối với y hoặc tôn trọng, hoặc sợ hãi, hoặc ghen tỵ, chưa từng có ai dám khinh miệt cười nhạo như thế.

Nhất là khi người này lại là Như Tuyên mà y nhân nhượng đủ điều.

Bách Lý Hàn Băng mím chặt môi, mạnh mẽ áp chế cơn giận.

Bách Lý Hàn Băng không thích giả thiết, y không phải là người thích dây dưa dài dòng, lãng phí thời gian nghĩ ngợi lung tung. Thân là kiếm khách tuyệt thế, tính khí y cũng như kiếm, một khi rút ra khỏi vỏ sẽ đâm về phía trước, không đạt mục đích thề không từ bỏ.

Nhưng có vài lúc sau này, mỗi khi y ngước nhìn bầu trời u ám, lại không tự chủ nghĩ tới những chuyện vô nghĩa.

Y sẽ nghĩ, nếu như khi đó không tâm cao khí ngạo tự cho mình là đúng…Y cũng sẽ nghĩ, nếu như hắn cẩn thận lưu ý biểu hiện khác thường của Như Tuyên… Đương nhiên, điều y thường nghĩ tới nhất, chính là nếu như mình không phải…

Hừm —— nếu như trên đời này, thật sự có nếu như…

————

*Thái sơn băng vu tiền nhi sắc bất biến: Thái sơn dù sập sắc mặc vẫn không biến đổi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.