Chẳng lẽ là vòng tay trên cổ tay trái của nàng, xích linh? Vương Tử không khỏi sờ lên cổ tay trái, chính là, không có,xích linh của nàng như thế nào lại không thấy?
*(xích linh:là cái vòng tay Vương Tử đeo trên tay từ bé tới giờ í...
Trước edit có từ thủ trạc:được dịch là cái vòng tay.
nhưng giờ Vương Tử lại gọi là xích linh[linh còn có nghĩa là màu đỏ] nên tớ nghĩ đó là tên của cái vòng tay đó)*
Vương Tử cẩn thận sờ sờ cánh tay, mặc kệ cái vòng tay kia có phải là bảo vật hay không,đó là thứ nàng mang trên tay từ nhỏ tới giờ,chỉ thuộc riêng về nàng!
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày nó sẽ không thấy đâu,tựa như cái gì đó trong trí nhớ khiến nàng vững vàng chấp nhất, chấp nhất tìm kiếm dấu vết mỏng manh kia,là thứ tồn tại không thể dao động trong cảm nhận Vương Tử!
Biểu tình Vương Tử chưa từng thay đổi quá nhưng giờ khắc này không khó có thể nhìn ra thần sắc nàng mơ hồ lo lắng,sốt ruột thậm chí cả vẻ sợ hãi trước nay chưa từng có,con ngươi tối đen như mực,sâu không thấy đáy,tĩnh lặng,vô ba vô lan kia tưởng chừng vĩnh viễn không thay đổi,thời điểm này tựa như một cục đá rơi vào đầm nước uông đàm, một vòng một vòng đẩy ra bộ dáng thật sự sốt ruột.
"Xích linh, xích linh" Vương Tử nỉ non nói ra.
Đột nhiên, tựa hồ có một trận gió đánh úp lại, bởi vì phân thần,thời điểm tới trước mặt Vương Tử,nàng theo bản năng đưa tay ra đón, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cuc-thien-ha/3183784/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.