Mặc kệ ý tưởng trong lòng Vương Tử làm sao, cũng chỉ là chuyện tình trong chớp mắt,ánh mắt Vương Tử gắt gao nhìn chằm chằm sinh vật to lớn trước mắt,con ngươi tối đen sâu không thấy đáy, không thấy sợ hãi, không thấy kinh hoàng, chỉ mơ hồ hiện ra dũng khí đập nồi dìm thuyền!
Sinh vật to lớn trước mắt cũng trừng mắt,con ngươi lớn như lồng đèn hiện lên cơn giận lớn, không nháy mắt nhìn Vương Tử,nhân loại mới kì lạ này, sau một lúc lâu, chớp ánh mắt một chút,Vương Tử nhìn chằm chằm nó tựa hồ từ sâu trong mắt nó thấy được khó hiểu, nghi hoặc?
"Thủy quái, quái vật..."Trong màn mưa truyền ra thanh âm mỏng manh nỉ non, Vương Tử phân thần nhìn thoáng qua Tư Mã Thú, đã thấy hắn giống như bị sợ đến choáng váng, chỉ đứt quãng nỉ non.
Chỉ thấy sinh vật to lớn nhìn thoáng qua Tư Mã Thú, căn bản không đợi Vương Tử có hành động gì,Tư Mã Thú đã từ trên không trung mềm người rơi xuống,Vương Tử nhíu mày, nhưng nàng cảm giác được Tư Mã Thú cũng không có chuyện gì, chính là bị thủ pháp đặc thù dùng để thôi miên linh hồn, Vương Tử nhìn về phía sinh vật to lớn,lại vì một câu của nó khiến nàng cả kinh không nhỏ.
"Quái vật gì! Bổn đại tiên là Đằng Xà! Đằng Xà ngươi hiểu hay không a? Thần thú! Chán ghét tiểu quỷ, không, lão quỷ!"
Thanh âm non nớt, là ngôn ngữ Hoa Hạ, như hài đồng năm sáu tuổi phát ra,thanh âm hài đồng hỗn loạn chỉ đơn thuần bất mãn bướng bỉnh, khiến Vương Tử cả kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cuc-thien-ha/3183774/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.