"Nha đầu, bên này là thành quả của ngươi sau khi đến tàng kinh các? Ha hả, bần tăng chỉ thấy chỗ này thực giống mê trận." Tuệ Viễn phương trượng dứt lời bước vào trong rừng trúc.
Lại nói Tuệ Viễn phương trượng sau khi bước vào rừng trúc,theo một phương hướng đi đến, súc địa thành thốn,một bước đi được trăm dặm, mà rừng trúc này nhìn vừa giống như rừng trúc bình thường nhưng nhìn lại có chút không giống,vô tận không điểm cuối, đi như thế nào cũng đều là rừng trúc mờ mịt.
Trong rừng trúc cực kỳ im lặng, Đúng, chính là "Tĩnh", không có nổi một tia gió nhẹ thổi tiến vào, đương nhiên cũng nghe không được thanh âm lá trúc rung động sào sạt theo gió.
"Ha hả..."
Tuệ Viễn phương trượng cười nhẹ một tiếng, dừng bước lại,bước chân thay đổi,nếu nhìn kĩ sẽ thấy Tuệ Viễn phương trược bước phải một bước,trái ba bước,phải năm bước,trái bảy bước,cứ lặp lại từng bước như thế cho đến khi thấy Tuệ Viễn phương trượng đứng ở phía trước một gốc cây gậy trúc,cây gậy trúc này cùng những cây gậy trúc khác thoạt nhìn không có gì khác biệt
Tuệ Viễn phương trượng một tay nắm trúc, gậy trúc chớp lên hai cái, mắt thấy sẽ nhổ tận gốc, đã thấy Tuệ Viễn phương trượng đột nhiên buông tay,bàn tay trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một cái xẻng nhỏ, ngồi xổm người xuống thật cẩn thận đào cây gậy trúc lên,thời điểm cây gốc gậy trúc hoàn toàn hiển lộ là lúc xung quanh Tuệ Viễn phương trượng chợt hiện bảy cây gậy trúc có lá cờ nhỏ màu xanh.
Mà bốn phương tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cuc-thien-ha/3183751/quyen-1-chuong-8-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.