Chương trước
Chương sau
"Cậu rất khó khăn để nghe hiểu lời nói của ta sao? Ngài Potter." Snape liếc mắt vào bàn tay của Harry đang ấn trên vai ông.

Harry vội vàng thả lỏng tay, suy nghĩ nháy mắt bị kéo về, vẻ mặt xin lỗi nói muốn đi làm bữa sáng cho ông, sau đó rời khỏi phòng ngủ.

Sau khi bị Harry mang về nhà, Severus liền không hề phản ứng lại cậu, chứ đừng nói đến việc chủ động nói chuyện với cậu, hiện tại thì ngay cả tức giận cũng lười tức với cậu nữa, coi như trong nhà không có con người gọi là Harry Potter này.

Harry sợ Severus lại rời nhà trốn đi, nên đã ném một đống bùa chú lên khóa cửa. Nhưng suốt ngày nhốt ông ấy trong nhà cũng không phải biện pháp tốt đẹp gì hết, Harry chỉ muốn mau chóng làm Severus bớt giận, để cậu không cần cả ngày lo lắng đề phòng, sợ ông sẽ lại lần nữa rời đi.

"Severus, ông muốn ăn gì không?"

Người bị gọi tên lắc đầu, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

"Trước kia ông đã từng hỏi tôi lễ Giáng Sinh có dự tính gì không, thừa dịp kỳ nghỉ còn chưa trôi qua hết, chúng ta đi nhà bảo tàng Anh quốc tham quan được không? Hay ông có chỗ nào muốn đi thì tôi cũng có thể đi cùng ông."

"Tùy tiện."

Harry sửa sang lại tủ quần áo đã trống hơn phân nửa.

"Đúng rồi, Severus, quần áo của ông còn chưa mang về, chúng ta cùng đi siêu thị, mua sắm đồ mới đi?"

"Không đi."

"Ừm... Được rồi, vậy mình tôi đi cũng được." Harry có chút xấu hổ, cậu nhìn ra được là Severus căn bản không muốn để ý đến cậu.

"Trang phục dành cho người yêu giống như đẹp hơn đấy, lần trước tôi — "

Harry nhìn người đang cuộn tròn trên sofa, rất cẩn thận nhắc nhở về quan hệ của hai người bọn họ, nhưng còn chưa nói dứt lời đã bị lạnh lùng cắt ngang.

"— Không cần đâu, Potter." Snape cắt lời cậu, lời lẽ chính đáng nói, "Chúng ta sớm đã không phải quan hệ người yêu rồi, không phải sao?"

"Ai nói vậy!" Harry sốt ruột phản đối.

"..." Snape mặt không biểu cảm nhìn cậu.

"Không phải vậy mà, chúng ta, chúng ta chỉ là tạm thời chiến tranh... Cũng không chia tay mà, đúng không?" thanh âm Harry dần dần nhỏ xuống, biểu lộ chính cậu cũng không tin lời mình đang nói.

Suốt hồi lâu không nghe được Severus đáp lại, trầm mặc đã là đáp án tốt nhất rồi, cậu bó tay không biết phải làm gì, rồi toàn thân bắt đầu run rẩy lên. Cậu không biết bây giờ phải làm sao thì mới có thể cứu vãn lại sai lầm trước đó, cậu cho rằng đây chỉ là một trò đùa đơn giản, cậu không ngờ Severus lại tin là thật, còn vì kế hoạch này mà chia tay với cậu.

Cậu rất vất vả mới bắt được giáo sư cũ mà mình yêu thích vào trong tay, bây giờ chính mắt thấy tương lai của bọn họ đã sắp bị chính cậu tự tay huỷ hoại... Nếu Severus mắng cậu đánh cậu một trận thì sẽ tốt hơn, như vậy sẽ làm trong lòng cậu dễ chịu một chút, nhưng giống như bây giờ trầm mặc không đau không ngứa - càng có thể làm cậu bị đánh vào chỗ trí mạng. Sau khi tỉnh rượu, Severus chưa từng chủ động nói chuyện với cậu, thậm chí cả chạm vào cũng đều không cho cậu chạm vào, ánh mắt chán ghét lộ ra sau mỗi lần né tránh cậu đụng vào thật sự đâm cậu đau thấu tim.

Chỉ mới ngắn ngủn mấy ngày thôi, mà Harry dường như trải qua khoảng thời gian khó chịu đựng nhất trong cuộc đời.

"Severus, tôi biết sai rồi..." Harry cứng đờ đi đến bên Severus, thấy ông im lặng không nói gì, liền nắm lấy bàn tay đang lật sách của ông.

Snape hất tay Harry ra, vẫn như cũ cho cậu một ánh mắt chán ghét, "Đừng dùng bàn tay đã đụng vào những cô gái đó để chạm vào ta, ta rất ghét."

Harry đứng tại chỗ, dưới loại tình huống này cậu lựa chọn quỳ xuống để nói chuyện với Severus, "Tôi cầu xin sự tha thứ của ông, tôi thật sự biết sai rồi, ông để ý tôi đi, đánh tôi mắng tôi thế nào cũng được chỉ cần ông có thể không giận tôi... Tôi không nên hái hoa ngắt cỏ bên ngoài, tôi biết tôi thật đáng ghê tởm, tôi chỉ muốn làm ông chú ý tôi nhiều một chút, tôi cũng không ngờ thật sự sẽ làm ông giận đến thành như vậy, nếu có thể, tôi muốn chúng ta còn có thể ở bên nhau giống như trước kia."

"Bây giờ ta không muốn nghe mấy thứ này." Snape cảm thấy phiền muộn.

Hành vi của Harry suốt mấy ngày qua thật sự đã làm trong lòng ông không dễ chịu, ông thừa nhận bản thân mình là một người luôn thù dai. Thân phận Chúa cứu thế của cậu ta vẫn luôn có thể hấp dẫn rất nhiều người, bất kể là nam hay nữ thì bọn họ đều tốt đẹp hơn ông, ngày thường Snape đã ăn không ít dấm chua rồi, chỉ là ông ngại với chênh lệch tuổi tác nên cũng không biểu lộ ra, như thế không phải chứng tỏ rằng ông hoàn toàn không khó chịu đâu, mà chuyện như vậy, trong mắt Harry thì lại tự hiểu ra thành ông không quan tâm cậu ta, sợ ông rời khỏi cậu ta. So sánh ra thì, người sợ hãi sẽ bị người kia vứt bỏ nhất, nên là Snape. Ông muốn để Harry cũng trải nghiệm một chút cảm giác lo được lo mất của chính ông với đoạn cảm tình này.

"Cậu cần đợi ta suy xét mấy ngày, tha thứ hay không thì phải xem biểu hiện của cậu. Đương nhiên, nếu ngài Potter chơi chán rồi thì cũng có thể đề nghị chia tay với ta trước, rốt cuộc thì cho tới bây giờ, Chúa cứu thế vĩ đại vẫn luôn không thiếu người cuồng nhiệt mê muội, cam tâm tình nguyện đi theo sau xách giày cho cậu."

"Như thế nào mà chán được! Sẽ không đâu," Harry vừa nghe thấy vẫn còn đường sống cứu vãn, thì nháy mắt hồi phục tinh thần, "Tôi thề tôi sẽ không nhắc đến chia tay! Cảm ơn ông đã đồng ý cho tôi cơ hội, cảm ơn..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.