Đoạn Thiên vẻ mặt thất vọng “Em đang nói giỡn đúng không?”
“Ai cùng cậu đùa giỡn? Ai mượn cậu chưa hỏi qua ý của tôi liền đem anh hai của cậu mang về nhà?” Lưu Quang xụ mặt xuống.
“Anh hai! Anh quay lại đây cho em!” Đoạn Thiên vụt qua, đem Đoạn Địa vừa đi tới gần cửa chính kéo trở về, đem anh một lần nữa đẩy ngồi lên sô pha, còn mình thì mau chóng quay lại bên cạnh Lưu Quang tiếp tục giải thích “Lưu Quang, em nghe anh nói, anh không phải cố ý làm cho em ngỡ ngàng.”
“Tôi không một chút ngỡ ngàng.” Lưu Quang lạnh lùng nói “Tôi đã sớm biết rằng cậu có thể gây ra rất nhiều việc ngu ngốc.”
“Chính là Khổng Văn khi dễ anh hai anh.”
“Không Văn cùng anh hai cậu liên quan gì đến tôi.”
“Chính là … Khổng Văn hắn cũng khi dễ anh a, hắn nói anh không phải đàn ông …” Đoạn Thiên không thể không nhẫn khó chịu mà đem hết mọi việc nói ra.
Giả trang đáng thương, giả trang đáng thương.
[Nếu anh hai mỗi lần giả trang đáng thương đều có thể thành công, như vậy ta ngẫu nhiên giả trang một lần, ông trời cũng nên nể tình, cho ta thành công một lần đi?]
“Cậu đang giả trang đáng thương?” Lưu Quang liếc nhìn cậu một cái.
“Không có!”
“Còn dám lớn tiếng với tôi?”
Đoạn Thiên lập tức phóng nhỏ âm lượng “Không có!”
Cậu nhìn sắc mặt khó coi của Lưu Quang, trong đầu rối loạn mơ hồ không thôi, đành phải mở miệng hỏi han: “Bảo bối a, rốt cuộc em đang bực bội chuyện gì? Có chuyện gì làm em tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chui-dau-vao-luoi/145979/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.