« Khốn nạn? Cậu dám mắng tôi? » Lưu Quang ‘ha hả’ cười rộ lên, không hề thương tiếc đẩy mạnh vào động thêm một ngón tay nữa. 
« Vốn nghĩ lần đầu tiên nên ôn nhu một chút, chính là loại thái độ này của cậu làm cho tôi rất không thích a. Được, tôi liền trực tiếp công luôn vậy. » 
Đoạn Thiên bị động tác thô lỗ của hắn làm cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lúc hoảng hốt nghe thấy ba chữ ‘trực tiếp công’ liền biết đại sự không tốt, liền hét ầm lên: « Không đúng không đúng, ta mới là công, ngươi không cần lầm. » 
« Cậu mới là công? » Lưu Quang bỗng nhiên thiện tâm đại phát rút những ngón tay đang xâm loạn trong cơ thể của Đoạn Thiên ra, thấy vậy Đoạn Thiên thở hắc ra một hơi, tâm tình thả lỏng xuống. 
Chưa được một giây, thừa dịp cậu đang thả lỏng cơ thể, hắn lại đột nhiên xâm chiếm vào. 
Hô hấp của Đoạn Thiên dồn dập hẳn lên, thân thể vặn vẹo phản kháng làm cho còng tay đập vào đầu giường vang lên những tiếng ‘bang bang’. 
Lưu Quang cười tà: « Màu sắc của đôi môi không đủ hồng a. » 
Nói xong, hắn liền cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi gợi cảm của Đoạn Thiên ra sức cắn mút. 
« Ngô…. Ta …. » Đoạn Thiên không phản đối nụ hôn thô lỗ của Lưu Quang, nhưng cậu đối với ngón tay đang xâm chiếm cơ thể mình thực mẫn cảm, chưa từ bỏ ý định, cậu tiếp tục biểu minh: « Ta mới là công! » 
« Ok ok, cậu là công …. » Lưu Quang nhếch môi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chui-dau-vao-luoi/145971/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.