Mười hai giờ đêm, Chu Triều Dương nhắn tin cho Lục Bất Phàm.
Chu Triều Dương: Sao nãy tự nhiên bỏ về sớm?
Lục Bất Phàm: Mẹ, bạn mày suýt chết nè thằng quỷ!
Chu Triều Dương:??? Dạo này sao mày cứ sống chết quài zạy???
Lục Bất Phàm: Xém nữa bị giang hồ bắt cóc.
Chu Triều Dương: Rồi sao mày thoát được?
Lục Bất Phàm: Thần tiên hạ phàm cứu độ chúng sinh.
Thật ra so với chuyện bị bắt cóc, sau đó Lục Bất Phàm còn vướng phải một vấn đề rắc rối hơn.
___
Trên đường về nhà, Vương Tuấn đưa cho cậu chai nước mua ở cửa hàng tiện lợi ban nãy rồi không nói một câu nào. Sắc mặt anh âm trầm lái xe làm Lục Bất Phàm cũng bất giác rén ngang.
Lục Bất Phàm không biết nên nhìn anh như thế nào, rõ ràng là cậu rất ghét anh, nhưng vừa nãy anh lại nhặt về cho cậu một cái mạng, bây giờ mà có thái độ đối địch thì đúng là không hiểu đạo lý làm người. Mà bảo cậu làm thân bắt chuyện với anh thì cũng như nói cậu lao đầu vào địa ngục đi.
Cứ phân vân mãi như thế suốt một đoạn đường về, đến lúc xe Vương Tuấn dừng trước cửa nhà cậu, Lục Bất Phàm vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Anh phải ho một tiếng thì cậu mới tỉnh người ra, ngượng ngùng loay hoay tháo dây an toàn.
Mà càng vội lại càng như gà mắc tóc, Lục Bất Phàm nhăn nhó cỡ nào cũng không gỡ được dây an toàn ra. Cuối cùng Vương Tuấn không nhìn nổi nữa bèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-choi-anh-roi-lai-yeu-anh/3438509/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.