Lý Diệu kinh ngạc, chỉ vào mũi mình rồi hỏi: "Tao hại mày bị cha đánh?" 
Mạnh Giang gật đầu, đáp: 
"Đúng thế, mày cũng biết cha tao luôn hi vọng tao sẽ thi vào một trường dạy nấu ăn, sau này sẽ kế thừa tiệm màn thầu của gia đình. Nhưng ước mơ của tao trước nay vẫn luôn là trở thành một thợ trang điểm và làm tóc danh tiếng, thậm chí trở thành một bậc thầy thiết kế hình tượng xuất sắc nhất." 
"Mà mày cũng biết cha tao rồi đấy, ác như hùm. Trong nhà ông ấy nói một là một, không ai dám cãi, từ trước đến giờ chưa từng cho tao có cơ hội phản đối điều gì. Cho nên tao vốn dĩ định theo ý ông ấy rồi, làm đầu bếp thì làm đầu bếp, dù sao cũng chỉ là một cái nghề mà thôi." 
"Thế nhưng, chuyện tên tiểu yêu quái là mày lại chọn khoa Luyện khí sư của Đại Hoang chiến viện đã chạm đến ước mơ của tao. Tao đã nghĩ mất cả một đêm, chúng ta là bạn bè hoạn nạn có nhau. Nếu như mày có thể kiên trì theo đuổi ước mơ thì tại sao tao lại không thể? Cho nên sáng sớm ngày hôm sau, tao đã cãi nhau một trận to với cha, sau đó, tao đã chọn một trường học về thẩm mĩ, dù đấy là một trường thẩm mĩ kém nhất." 
Mạnh Giang nử nụ cười tươi rói, cười đầy tự hào, dùng ngón cái chỉ vào ngực mình và tuyên bố: 
"Rồi sẽ có một ngày, người ta cũng sẽ gọi tao là một đại sư, thiên vương trong giới thiết kế hình tượng - 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-tu-van-nien/2425388/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.