Chương trước
Chương sau
Tàu bay siêu tốc cứ thế mà đâm thẳng tới, rồi “bụp” một tiếng, nghe như tiếng quả trứng gà bị rơi vỡ. Ông lão thần bí bị đụng trúng rồi! Trong một phần một ngàn của một giây, thân thể ông lão đã bị tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ, dưới tác động của dòng linh năng (1) mạnh mẽ cuồng bạo, trong nháy mắt da thịt bị hóa thành tro bụi, ngay cả tế bào bé nhỏ cũng bị làm cho bốc hơi không còn sót lại chút gì!

Lý Diệu chỉ kịp nhìn thấy một luồng ánh sáng đỏ chợt vụt lên, sau đó, ông lão thần bí ấy đã biến mất!

Hắn chỉ còn có thể thở dài.

Lớn lên trong một nơi khủng bố, nguy hiểm rình rập mọi lúc mọi nơi như pháp bảo mộ địa thì việc có người chết là chuyện xảy ra hàng ngày. Huống chi, hắn cũng đã trải qua cái chết không biết bao nhiêu lần ở trong mơ. Cho nên khi chứng kiến cảnh có người chết trước mặt mình, Lý Diệu không có cảm giác sợ hãi cực độ hay cảm giác khó chịu như người thường.

Nhưng dù sao cũng là một mạng sống, lại chết trước mắt mình bằng cách thảm thiết như vậy nên trong lòng dù sao cũng có chút không quen.

“Ông lão này chắc là một tu chân giả bị tẩu hỏa nhập ma, khiến cho phát điên nên mới có thể làm ra chuyện kỳ lạ như vậy.” Lý Diệu nghĩ thầm trong lòng.

Tàu bay siêu tốc cũng không bị ảnh hưởng bởi việc nhỏ ngoài ý muốn này, vẫn cứ tiếp tục băng băng chạy tới, một đi không trở lại, rất nhanh đã biết mất khỏi tầm mắt của hắn.

Nhưng Lý Diệu biết, người bảo vệ trên con tàu chắc chắn sẽ báo lại sự cố này với cục cảnh sát địa phương, thậm chí còn báo cáo với phía quân đội. Nên rất nhanh sẽ có rất nhiều cảnh sát đến đây.

Là một con rác rưởi trùng chuyên nhặt mót rác ở khu pháp bảo mộ địa, hành vi của hắn có thể coi như đứng giữa hợp pháp và phạm pháp, nên bình thường cũng rất kiêng kỵ chạm mặt với cảnh sát. Lý Diệu không muốn rước phiền toái vào thân nên nắm quần áo thật chặt rồi tăng tốc, chui thật nhanh qua cống.

Hắn không hề biết ở một nơi trên cây cầu kia, nơi mà hắn không nhìn tới được, có một hình người trong suốt giống ông lão thần bí ban nãy đang đứng. Trên mặt của cái người trong suốt ấy tràn đầy lo lắng nhìn ngó xung quanh rồi ánh mắt bỗng nhiên lóe sáng vui sướng nhìn chăm chú vào bóng lưng của hắn.

Người trong suốt như thủy tinh ấy bỗng nhiên vỡ toang, biến thành ngàn vạn mảnh thủy tinh vô hình, phản xạ ánh trăng sáng lấp lánh rồi giống như ngàn vạn con bướm lấp lánh sặc sỡ vỗ cánh, im lặng bay đến hòa nhập vào thân thể của hắn.

“Lạnh quá!” Lý Diệu bỗng cảm thấy có làn gió lạnh thấu xương thổi qua rồi lại dường như nghe thấy thứ gì đó đang nỉ non bên tai hắn, dùng loại ngôn ngữ vô cùng cổ xưa, huyền diệu để kể lể chuyện gì đó vô cùng khủng bố, làm hắn nhịn không được mà rùng mình một cái.

Quái dị, thật sự quá quái dị, hắn hơi sởn tóc gáy, nắm chặt giáo phục, dứt khoát bắt đầu đổi từ đi nhanh thành chạy.

Theo lý thuyết, khi con người chạy bộ, tứ chi đều hoạt động nên cơ thể chắc chắn phải nóng lên. Nhưng bất luận Lý Diệu có chạy nhanh cỡ nào đi chăng nữa, chạy bán sống bán chết, chạy đến mức muốn ói ra thì cái luồng hơi lạnh thấu tim gan kia vẫn cứ bám riết lấy cơ thể hắn, như hình với bóng, như dòi trong xương, từng chút từng chút nuốt lấy cơ thể hắn!

Khi hắn nghiêng ngả lảo đảo nhào được vào cửa nhà thì bên trong cơ thể đã lạnh đến mức đóng băng. Nhưng nhìn từ bên ngoài thì lại thấy sắc mặc hắn ửng hồng, mồ hôi đầy đầu, quanh thân sương trắng lượn lờ, nhiệt khí tỏa ra, quỷ dị đến mức không thể diễn tả được!

“Tiểu Hắc! Tiểu Hắc! Hình như ba bị bệnh rồi, mau tới đỡ ba lên giường, rồi tìm ít thuốc hạ sốt làm bằng linh phù trong hòm thuốc lại đây!” Lý Diệu lóng ngóng nói, trước mặt lại là từng đợt từng đợt biến thành màu đen, hai mí mắt cứ muốn dính chặt vào nhau. Hắc Dực phi kiếm còn chưa kịp bay tới thì hai chân hắn đã mềm nhũn, tê liệt té trên mặt đất, ngáy o o, ngủ ngất đi.

Dường như rơi vào một cái đầm lầy sâu thẳm, ngũ quan (3) đều bị cướp mất gần như không còn, hắn vùng vẫy liên tục trong bóng đêm vô tận, vùng vẫy không ngừng. Cuối cùng, vào lúc hắn gần như phát điên, gần như phải khẩn cầu thần phật cho hắn được chết để thoát khỏi cơn giày vò này thì đột nhiên bóng đêm xung quanh tản đi, hắc ám như thủy triều rút xuống, một lần nữa hắn lại có thể hít thở không khí trong lành. Trong lành hơn gấp trăm lần bất kỳ loại không khí nào mà hắn đã từng được hít thở!

“Đây là đâu?” Lý Diệu hơi mê man nhìn ngó xung quanh.

Trong tiềm thức, hắn biết mình lại bị rơi vào một cơn ác mộng đáng sợ. Nhưng lại rất khác với các cơn ác mộng trước kia của hắn, đây là một giấc mơ có khung cảnh vô cùng cổ điển.

Hắn đang đứng trên một cái sân vận động to vô cùng, xung quanh có rất nhiều tượng đồng hình binh khí và pháp bảo cao lớn chạm đến tận mây đang đứng sừng sững. Mà cái sân vận động to hơn một trăm mẫu này chính là đỉnh của một ngọn núi đang nổi lơ lửng trên không.

Phía dưới ngọn núi chính là một cái đại dương đen ngòm, sóng lớn cuồn cuộn, lớn đến nỗi nhìn không tới bờ!

Mùi mồ hôi thối bốc lên nồng nặc cùng với mùi vị của nam giới cứ bay quẩn quanh mũi hắn, làm Lý Diệu xuýt nữa ngạt thở ngất đi. Xung quanh hắn là mấy ngàn nam nhân cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, cao to lực lưỡng, vẻ mặt dữ tợn. Mỗi một người đàn ông đều vác theo một cái búa lớn vô cùng, chắc phải nặng tới ngàn kí lô, đang gắng sức tập luyện.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Mấy ngàn cái búa tạ to lớn cùng nhau đập xuống đất làm cả ngọn núi lơ lửng hơi hơi rung chuyển.

Ngay sau đó, Lý Diệu giật mình phát hiện chính mình cũng đã biến thành giống như bọn họ, trở thành một người cao gần 3 mét, thân hình vạm vỡ, mặt cũng đã thay đổi hoàn toàn. Tay vừa chạm vào mặt liền chạm đến cả đám râu ria xồm xoàm, cứng như thép!

Trong tay hắn cũng đang cầm một cái búa tạ to lớn, sợi dây quấn trên cán búa đã bị máu từ vết thương trầy xước trong lòng bàn tay làm ướt đẫm!

Phía trước cái sân vận động to lớn này là một người so với những người đàn ông cao to ở đây còn phải cao to gấp đôi, quả thật nhìn không giống người nữa mà giống như Cự Linh Thần (4) vậy. Đôi mắt của hắng trừng lớn như chuông đồng, tiếng hét vang vọng như sấm:

“Các ngươi, cái lũ ba ngàn năm trăm hai mươi bảy (3527) tên phế vật! Các ngươi đã chính thức được gia nhập Bách Luyện tông, trở thành tạp dịch (5) cấp thấp của tông phái chúng ta! Đây chính là may mắn do do tổ tiên các người tích đức, cũng như chính bản thân các ngươi đã tu luyện ba đời bảy kiếp mới có được! Bách Luyện tông của chúng ta là tông phái luyện khí mạnh nhất “Hồng Hoang đại thế giới”, môn quy (6) vô cùng nghiêm ngặt, nên cho dù các ngươi chỉ là một người tạp dịch cấp thấp nho nhỏ thôi cũng phải hết mình tu luyện!”

“Là tạp dịch cấp thấp, mỗi ngày các ngươi phải gánh ba ngàn lít nước, phải chẻ 50 cái cây, phải đi xuống Vô Uyên đại hải phía dưới săn bắt ít nhất mười con cá mập lưng gai, đó chính là đồ ăn của các ngươi!”

“Nhưng điều quan trọng nhất chính là phải tu luyện công pháp cơ sở “108 Thủ Phi Phong Loạn Chuy pháp (7)” của tông phái chúng ta thật tốt! Nghe cho rõ, đám phế vật các ngươi! Mỗi ngày phải khua búa sắt mười ngàn lần, một cái cũng không được thiếu! Khi nào các ngươi đập cái sàn được làm bằng đá Kinh Tinh này lủng xuống một cái lỗ sâu 0,3 mét thì có thể được cất nhắc lên làm tạp vụ trong lò rèn, được tu luyện công pháp cao thâm hơn!”

“Luyện! Luyện! Liều mạng mà luyện cho ta! Âu Dã Minh! Ngươi đứng đờ ra đó làm gì? Tại sao không luyện?”

Lý Diệu còn chưa rõ ràng chuyện gì đang xảy ra thì bỗng phát hiện tất cả những người đàn ông cao to xung quanh đều quay đầu lại nhìn mình với ánh mắt thương hại, trong lòng hắn ngay lập tức cảm thấy lạnh lẽo. Một cơn gió xoáy siêu mạnh cuốn tới trước mặt hắn, sau đó, nháy mắt cái, ông Cự Linh Thần cao hơn 300m kia đã đứng trước mặt hắn, từ trên cao hung tợn mà trừng hắn.

“Âu Dã Minh! Ngày hôm qua khi ăn cơm dám ăn nói bậy bạ, là ngươi - kẻ điên dám nói cái gì mà nhất định sẽ trở thành tông chủ của Bách Luyện tông! Sao? Cảm thấy cấp bậc của Thủ Phi Phong Loạn Chuy pháp quá thấp, không thích hợp cho ngươi - tông chủ tương lai tu luyện hả? Được rồi! Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy được sự lợi hại của 108 Thủ Phi Phong Loạn Chuy pháp! Đỡ đòn!”

Cự Linh Thần mở rộng đôi tay ra, luồng hắc khí trong tay ngưng tụ lại tạo thành hình một cái búa tạ cực lớn, còn lớn hơn cả cái đầu của Lý Diệu, dáng vẻ múa búa của Cự Linh Thần uy phong lẫm liệt, rồi trực tiếp đập mạnh về phía hắn. Lý Diệu còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy như sau lưng mọc ra đôi cánh, bay vút lên trời. Bản thân thì cảm thấy cái đầu đau nhức không thôi, xui xẻo tới cực điểm, trong lòng thì hét lên: “Cái này, cái này… con mẹ nó cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy?”

--------------

(1) Linh năng: loại năng lượng trong viễn tưởng, dùng để thay thế điện năng

(2) Hắc Dực kiếm: Thanh phi kiếm có gắn đôi cánh chim màu đen

(3) Ngũ quan: 5 giác quan của con người

(4) Cự Linh Thần: là một vị tướng của Thác Tháp Lý Thiên Vương trong truyện Tây Du Ký.

(5) Tạp dịch: người làm tạp vụ

(6) Môn quy: các quy định, luật lệ trong môn phái

(7) 108 Thủ Phi Phong Loạn Chuy pháp: 108 phương pháp múa búa tên Thủ Phi Phong Loạn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.