Mãi đến khi Thư Khinh Thiển thanh âm lo lắng truyền sang, Nguyệt di mới như từ trong mộng tỉnh lại, vội vã hỏi: "Thiển Nhi, người vừa rồi là ai? Hắn tên là gì? Con để hắn nói chuyện cùng ta."
Nam nhân tiếng nói run rẩy lập tức truyền tới: "Tiểu Thường Nhi, muội là Tiểu Thường Nhi có phải không? Muội còn sống, muội còn sống!" Lưu Niên cuối cùng đã kêu khóc thành tiếng.
Nguyệt Thường ngã quỳ trên mặt đất nghẹn ngào, "Ân, ân, muội là Tiểu Thường Nhi! Tiểu sư huynh, tiểu sư huynh, tiểu sư huynh..."
Thư Khinh Thiển nhìn Lưu Niên ôm Ngọc truyền tin khóc rống, lại nghe được bên kia Nguyệt Thường không ngừng gọi tiểu sư huynh, tiếng kêu khóc tràn ngập bi thương cùng quyến luyến. Thư Khinh Thiển chưa từng thấy Nguyệt Thường khóc, huống chi là khóc đến tan nát cõi lòng như vậy.
Trong lòng nàng chua xót cũng không cách nào kìm nén, che miệng khóc lệ rơi đầy mặt. Nguyệt di có bao nhiêu khổ, nàng vẫn luôn biết. Tông môn bị diệt, biến mất khỏi Tu Chân Giới, hết thảy sư huynh đệ đều bị giết. Người thật vất vả trở về từ cõi chết, tìm về tông môn, lại chỉ thấy cảnh vật tàn tạ, khắp nơi thi hài chất đầy. Loại đau khổ này ai có thể chịu nổi, Nguyệt Thường đã kìm nén mấy chục năm qua, bây giờ cuối cùng xem như có thể phát tiết ra rồi!
Mặc Quân thở dài, vỗ nhẹ lưng của Thư Khinh Thiển, sau đó trực tiếp ôm nàng thuấn di về phía sau. Thư Khinh Thiển liền khóc đều quên rồi, khóc thút thít nói: "Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-tu-duyen-chi-vi-nang/2515271/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.