Mặc Quân mang theo Thư Khinh Thiển vào trong nhà, nhẹ nhàng đem y phục nhuốm máu trên người nàng cởi xuống, nhìn thấy trước ngực nàng bị trường thương vạch phá, Mặc Quân không nhịn được xiết chặt quần áo. Ngay cả Bát Tiên Lan cũng không thể hoàn toàn phục hồi da thịt lại như cũ, Mặc Quân đưa tay muốn sờ mặt nàng, nhưng bởi vì đầy tay máu tươi mà ngừng lại.
Đánh cái Tịnh Thân Chú thanh trừ dấu vết trên người nàng, Mặc Quân cho nàng đổi quần áo mới, nghĩ đến đêm qua lúc mặc y phục cho nàng, khi đó hài lòng sung sướng, hiện tại nhưng lại là đau nhập tâm can. Ngón tay nhẹ nhàng vỗ về da thịt trước ngực còn chưa hoàn hảo, nhớ đến cảnh tượng khủng bố vừa rồi, trong đôi mắt ửng đỏ của nàng không nhịn được nổi lên sương mù.
Nhưng lại nhìn đến Thư Khinh Thiển hơi hơi nhúc nhích, Mặc Quân lập tức nhắm mắt nhịn xuống. Cẩn thận nhìn Thư Khinh Thiển mở mắt ra, nhìn thấy trong mắt nàng sợ hãi, lúc này mới phản ứng lại, chính mình một thân huyết y còn chưa kịp thay.
Thư Khinh Thiển còn nhớ tình cảnh lúc ấy, nàng có thể cảm giác được chính mình không ngăn được mũi thương kia, trái tim vẫn luôn treo lên, kết quả mở mắt liền nhìn thấy Mặc Quân đầy người vết máu!
Nàng đột nhiên ngồi dậy, lôi kéo Mặc Quân liền muốn nhìn vết thương của nàng ấy, trong miệng nói năng lộn xộn: "Nàng, nàng sao rồi? Vết thương thế nào? Làm sao ra nhiều máu như vậy? Nàng....." Một câu cuối cùng có chút nức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-tu-duyen-chi-vi-nang/2515231/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.