Chương trước
Chương sau
Sau khi bay được một lúc, phía trước truyền tới âm thanh chiến đấu kịch liệt, những thành viên trong đoàn đều là hạng người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nên dễ dàng phán đoán có âm thanh công kích của Pháp bảo trong mớ thanh âm hỗn độn kia, cả đội tàu lập tức trở nên cảnh giác. Chẳng lẽ có người cũng làm như bọn họ, đến Hắc Hải để tìm kiếm bảo tàng?

Từ khoảng cách mà âm thanh truyền tới, có thể nghe được đối phương vẫn còn cách bọn họ ít nhất cũng mấy trăm dặm, nếu không phải nơi đây là mặt biển, không có gì che chắn, hướng gió lại thuận chiều, hơn nữa bọn họ đều là người có thính giác vô cùng linh mẫn thì chưa chắc đã phát giác ra tiếng động chiến đấu kia.

Tốc độ của đội thuyền rất nhanh, quãng đường mấy trăm dặm chỉ cần trong chốc lát sẽ tới.

Đám hộ vệ trên đội tàu đều vào trạng thái phòng vệ sẵn sàng chiến đấu!

Khi đám người Tả Mạc đến nơi, khung cảnh hiện ra khiến mọi người hết sức ngạc nhiên.

Một con bạch tuộc độc nhãn to lớn như ngọn núi, nửa người của nó chìm dưới mặt nước, còn một nửa đang trồi lên trên, xung quanh nó có vài trên tu giả đang điên cuồng công kích.

"Đây mà là bạch tuộc sao?" Tả Mạc dùng tay ước lượng thân hình cao ngất của con bạch tuộc, nhưng kết quả khiến hắn nuốt nước bọt không thôi, chỉ bộ phận bên trên mặt nước của con bạch tuộc thôi cũng đã cao hơn hai trăm trượng rồi, vì thế trông mấy tên tu giả đang vây xung quanh nó giống như đám ruồi muỗi đang vo ve vậy.

Chỉ riêng phần bên trên mặt nước đã to lớn như thế, có thể tưởng tượng ra được toàn thân nó khổng lồ đến cỡ nào.

Bất kì ai phải đối mặt với con quái vật khổng lồ như thế đều phải hít vào một hơi lãnh khí, trong lòng sinh ra cảm giác không thể chiến thắng.

"Trông nó lớn như vậy, không biết đã sống bao nhiêu năm rồi a?" Tằng Liên Nhi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nàng sinh ra và lớn lên ở Ma giới cho nên đã gặp qua không ít những hung vật đáng sợ, nhưng loại hung vật có thể hình khổng lồ như thế này thì nàng mới gặp lần đầu tiên.

"A Tả ngươi phải cẩn thận, con bạch tuộc này sống hơn vạn năm rồi đó!" Trong ý thức hải, Vệ lên tiếng nhắc nhở, lời nói của hắn khiến Tả Mạc giật mình kinh hãi.

"Hơn vạn năm? Chỉ có loài rùa đen mới sống được ngàn năm hay vạn năm thôi chứ, sao con bạch tuộc này lại sống lâu như con rùa đen được chứ?" Trái tim nhỏ bé của Tả Mạc cũng hơi run rẩy, bất kể là loài sinh vật nào nếu đã sống lâu hơn ngàn năm đều trở nên vô cùng cường đại nói gì đến việc con bạch tuộc này đã sống hơn vạn năm. Hơn nữa trong vạn năm ấy nó vẫn sống ở nơi khắc nghiệt như Hắc Hải, như vậy thực lực của nó thật...

"Thừa dịp nó chưa phát hiện ra chúng ta, phải tránh đi thật nhanh. Những sinh vật đã sống hơn vạn năm đều có linh trí không thua kém các người đâu" Bồ yêu lên tiếng nhắc nhở.

Rất hiếm khi hai người Bồ và Vệ cùng chung ý kiến, trong lòng Tả Mạc phát sinh ý định rút lui, tuy hắn rất yêu quý bảo bối nhưng hắn không muốn mang cái mạng nhỏ của mình ra đánh cuộc chút nào.

Hơn nữa nhìn tình hình hiện tại mà xem, cơ hội chiến thắng của hắn thấp đến đáng thương.

Những công kích của đám tu giả vây quanh đều tập trung lên thân con bạch tuộc, nhưng mặc dù tất cả những đòn đó đều trúng đích nhưng con bạch tuộc cũng chẳng có phản ứng gì. Trên thân bạch tuộc đó có phủ một lớp nhầy bóng loáng, khiến cho những Pháp bảo đánh lên thân nó bị đẩy lui hoặc trượt ra ngoài, thậm chí đòn công kích đánh lên còn có một phần bị biến mất nữa kìa.

Một hung vật đáng sợ như thế này, không nên dây vào!

Đột nhiên Vi Thắng hạ giọng nói, trên thân hắn bốc lên sát khí hừng hực tỏa ra bốn phía: "Sư đệ, hình như những người kia là kiếm tu của Côn Luân đấy".

"Côn Luân!" thân hình của Tả Mạc khẻ run, vừa nãy toàn bộ chú ý của hắn đều tập trung lên con bạch tuộc kia, sau khi nghe Vi Thắng nhắc nhở hắn bèn ngước nhìn những tu giả kia và phát hiện ra bọn họ quả thật đều là kiếm tu Côn Luân cả.

Hai tròng mắt Tả Mạc hiện lên màu huyết sắc, bọn hắn và Côn Luân có mối thù "bất cộng đái thiên' mà!

*

* *

"Sư huynh, con bạch tuộc này quá lợi hại! Chúng ta không có cách nào giết chết nó được!" Trong lời nói của Hà Tư hiện lên vẻ lo lắng, bọn họ đã công kích con bạch tuộc này suốt một canh giờ, vậy mà chỉ lưu lại trên thân nó vài vết thương không đáng kể mà thôi.

Tiêu Như Kiếm cũng cảm thấy sốt ruột, nhưng hắn biết rõ mình không thể để mọi người biết mình đang lo sợ, hắn làm ra vẻ trấn tĩnh nói: "Mọi người không cần gấp gáp, cứ thử hết tất cả thủ đoạn có thể nghĩ ra xem. Ta đã dùng một phần Đoạn Hồn Dẫn Hương, đây là thứ ta cầu xin sư phụ rất lâu mới có được nên vẫn giấu đến tận bây giờ đấy, hung vật kia có lợi hại đến mức nào đi nữa chỉ cần trúng phải Hồn Dẫn Hương, trong vòng ba canh giờ nó không thể phục hồi lại được tri giác đâu!"

Vu Minh cũng cảm thấy bất đắc dĩ nói: " Tất cả những thủ đoạn có thể dùng ta đều đã thử qua, nhưng tất cả đều vô dụng!"

Tiêu Như Kiếm cắn răng lại không thốt nên lời, hắn quay mặt nhìn sang một vị sư đệ khác rồi nói: "An Hải, không phải sư phụ ngươi có cho ngươi một miếng Bách Âm Diệt Hồn Kiếm Hoàn sao, lấy ra dùng thử xem sao".

Trên mặt An Hải lộ lên vẻ đau lòng, nhưng trước mắt những thủ đoạn bọn họ dùng đều không có tác dụng. Quả thật Đoạn Hồn Dẫn Hương của Tiêu sư huynh vô cùng quý hiếm, nếu như hắn bỏ phí cơ hội tốt như vậy thì về sau sẽ hối hận cũng không kịp. DÙ sao con bạch tuộc này cũng sống hơn vạn năm, cho nên toàn thân nó đều là bảo bối hiếm có.

"Được!" Một khi An Hải đã quyết định đánh cược, hắn không chút do dự xót của nữa, trên tay hắn liền hiện ra một quả cầu nhỏ cỡ hạt đậu, toàn thân nó được bao phủ một lớp vàng óng như hạt châu. Hạt châu này tỏa ra ánh sáng có nhiều màu sắc khác nhau, khi nó được lấy ra lập tức xung quanh xuất hiện một làn sương mù mờ ảo bao phủ hết mọi người lại. Đám người Tiêu Như Kiếm đều phấn chấn tinh thần, bọn họ đều là những người hiểu biết, nên cũng rõ được Bách Âm Diệt Hồn Kiếm Hoàn của bổn môn luyện chế khó khăn đến cỡ nào, đó là một trong những bí pháp của bổn môn, những Trưởng lão có thể luyện chế ra nó chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chính tầng vụ khí mờ ảo bên ngoài thực ra là những mảnh băng kiếm nhỏ chứa đầy kiếm khí.

Trên mặt An Hải hiện lên một tầng huyết sắc, tay hắn liên tục kết ấn, rồi thét dài: "Đi!"

Kiếm hoàn lập tức hóa thành những đạo lưu quang nhỏ bé chui vào cơ thể con bạch tuộc.

Lúc trước con bạch tuộc không có phản ứng gì, đến khi bị luồng kiếm khí chui vào cơ thể rốt cuộc cũng khiến nó có phản ứng, thân thể nó điên cuồng giãy dụa khiến cho sóng biển xung quanh sôi trào, thân thể to lớn của nó có sức mạnh vô cùng lớn.

Trên mặt đám người Tiêu Như Kiếm hiện lên vẻ vui mừng hớn hở, bọn họ chắc chắn Bách Âm Diệt Hồn Kiếm Hoàn đang bào mòn sinh cơ của con bạch tuộc. Quá trình luyện chế Bách Âm Diệt Hồn Kiếm Hoàn rất tàn nhẫn, trước tiên phải hành hạ những linh thú được nuôi dưỡng để nó sinh ra ý niệm hung ác và oán thán, sau đó mới dùng thủ pháp âm luyện để chuyển hóa những ý niệm đó thành kiếm khí, cuối cùng phong ấn tất cả những kiếm khí do ý niệm hung ác và oán thán đó hóa vào trong kiếm hoàn.

Chính vì vậy, nó có tác dụng tổn thương đến hồn phách của địch nhân, có thể nói nó là một thủ đoạn cực kỳ đáng sợ.

Đám người Tiêu Như Kiếm vội vàng bay ra xa, nhằm tránh khỏi việc bị bạch tuộc đánh trúng, với thân thể to lớn của nó chỉ cần không may bị nó đập phải cho một phát thôi, chắc chắn sẽ xương thịt không còn miếng nào.

Sau nửa canh giờ vật vã, cuối cùng con bạch tuộc đó cũng im hơi lặng tiếng.

Đám người Tiêu Như Kiếm chẳng ai mà không cảm thấy vui mừng cả, nhưng rất nhanh sau đó bọn họ lại phát hiện ra, thân thể bạch tuộc vẫn chưa bị phá vỡ. Hơn nữa vì không ngừng công kích nó khiến pháp lực trong người bọn họ chẳng còn bao nhiêu nữa.

"Chất nhầy trên người nó thật là cổ quái" Hà Tư nhắc nhở.

Đúng lúc này An Hải phát hiện ra đội tàu ở phía xa xa, sắc mặt hắn lập tức biến đổi: "Sư huynh! Có người đến đấy!"

Đám người Tiêu Như Kiếm cảm thấy hết sức ngạc nhiên, hung danh của Hắc Hải phi tuyến ai ai cũng biết, cho nên không mấy ai dám xông vào Hắc Hải phi tuyến. Nếu không phải bọn họ ỷ vào việc bản thân tài lực dồi dào, hơn nữa trong thời gian gần đây thực lực của họ đều tăng mạnh thì đám người Tiêu Như Kiếm cũng không dễ dàng mạo hiểm xông vào Hắc Hải phi tuyến làm gì.

Lần hành trình đi Hắc Hải này do Tiêu Như Kiếm khơi mào. Hắn đã đọc qua quyển du kí của một Trưởng lão trong phái, qua đó có ghi lại những việc kinh hồn mà vị Trưởng lão này đã chứng kiến ở Hắc Hải phi tuyến, trong quyển du kí của vị Trưởng lão đó có nhắc tới việc hắn đã gặp qua con bạch tuộc vạn năm này.

Tiêu Như Kiếm là kẻ vô cùng thông minh hơn nữa tính tình lại cẩn thận, cho nên hắn cố ý đi sưu tầm tất cả những tài liệu có ghi chép về Hắc Hải phi tuyến.

Sau khi bản thân tu luyện được Thần lực, với suy nghĩ lại những gì vị Trưởng lão kia đã ghi, hắn có một suy đoán hết sức to gan đó là rất có khả năng con bạch tuộc chính là một hung vật từ thời Viễn cổ. Mà hung vật từ thời viễn cổ đa số đều tu luyện Thần lực, cho nên bọn nó có sức mạnh vô cùng lớn, những tu giả tu luyện linh lực không thể chống lại chúng nó.

Để chứng minh suy đoán của mình, hắn không ngừng tìm tòi thêm tư liệu, từ những tư liệu tìm được đó có thể thấy rõ suy đoán của hắn dần dần được khẳng định.

Chắc chắn bên trong Hắc Hải có tồn tài những hung vật sử dụng Thần lực.

Sau khi tu luyện Thần lực, thực lực của hắn càng ngày càng mạnh, Tiêu Như Kiếm đột nhiên nhận ra rằng, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo để gia tăng thực lực. Hắc Hải phi tuyến là tử địa của kiếm tu linh lực, nhưng với những kẻ đã tu luyện Thần lực đạt được chút thành tựu như bọn họ thì Hắc Hải phi tuyến chính là một bảo khố.

Từ đó hắn bắt đầu chuẩn bị tất cả cho cuộc hành trình đi Hắc Hải phi tuyến này, hắn tìm kiếm những người có cùng chung chí hướng, sau đó là cân nhắc chiến thuật và chuẩn bị đầy đủ vật dụng.

Cuối cùng mọi việc đã được an bài thỏa đáng, Tiêu Như Kiếm thống lĩnh mọi người bắt đầu cuộc hành trình đi đến Hắc Hải phi tuyến.

Nhờ có những tư liệu mà các tiền bối để lại, nhóm người Tiêu Như Kiếm nhanh chóng tìm được con bạch tuộc vạn năm có thân hình khổng lồ này.

Nhưng sau khi gặp mặt, mức độ chai lì của nó khiến tâm trạng đang vui mừng của mọi người như bị tạt một gáo nước lạnh. Con bạch tuộc bị nhiễm Hồn Dẫn Hương nên mất đi khả năng phản kháng, sau đó để mặc cho bọn họ vây đánh, vậy mà bọn họ dùng tất cả thủ đoạn vẫn không thể làm thương tổn đến nó.

Hồn Dẫn Hương chỉ có tác dụng giới hạn trong vòng ba canh giờ, khi ba canh giờ trôi qua e rằng bọn họ chỉ còn cách chạy trối chết để giữ mạng mà thôi.

Bách Âm Diệt Hồn Kiếm Hoàn làm bọn họ dấy lên chút hy vọng, nhưng rất nhanh sau đó mọi người lại lâm vào khốn cảnh như lúc đầu.

Đúng lúc chán nản nhất, bọn họ phát hiện ra nhóm người của Tả Mạc.

Trong lòng Tiêu Như Kiếm đang âm thầm suy nghĩ, sau đó hắn hạ giọng nói: "Đây là một cơ hội tốt, chúng ta có thể lừa bọn họ giúp chúng ta đối phó với con bạch tuộc kia đã".

Giọng nói của hắn nhỏ đi: "Đâu Sát Kiếm Trận của sư muội có còn hoạt động được không?"

Hà Tư hơi gật đầu: "Vẫn còn hoạt động".

"Hãy chú ý ngón tay của ta, khi nào ngón tay út của ta móc lên, sư muội lập tức phát động Đâu Sát Kiếm Trận vây bọn họ lại nhé, quả thật Kiếm Trận là tuyệt tác đắc ý nhất của Hà Sư thúc đấy, hắc hắc..."

Chữ 'hắc' cuối cùng trong câu nói của Tiêu Như Kiếm chứa đầy sát khí.

An Hải im lặng trong chốc lát rồi nói: "Như vậy không tốt lắm đâu!"

Tiêu Như Kiếm cũng biết, nếu lần này hắn không thể thuyết phục được mọi người thì coi như chuyến đi lần này đã thất bại, sau một hồi suy nghĩ hắn nói:" Vậy trước tiên cứ vây khốn bọn họ lại, sau khi chúng ta đạt được mục đích thì lại thả bọn họ ra rồi đền bù bọn họ thêm một chút lợi ích là được".

Những người khác cũng thấy hắn nói có lí, nên âm thầm gật đầu đồng ý.

"Tình hình hiện nay của Côn Luân chúng ta ra sao chắc hẳn ai trong chúng ta cũng biết rõ, con bạch tuộc này rất quan trọng với bổn môn, cho nên lát nữa đừng có nương tay với đám người này! Bọn họ có thể đi lại trên Hắc Hải phi tuyến chứng tỏ thực lực của bọn họ cũng không tầm thường chút nào, do đó chúng ta không lên khinh xuất" Tiêu Như Kiếm cẩn thận nhắc nhở mọi người.

"Sư huynh nói đúng!"

"Chúng ta nghe theo sư huynh!"

Mọi người cũng biết, hiện nay môn phái đang ở trong tình trạng khó khăn, rất nhiều tiền bối đã dùng tính mạng để đổi lấy thời gian cho bọn họ trưởng thành, khiến trong lòng ai cũng cảm thấy xấu hổ vì chưa đóng góp được gì cho môn phái, cho nên đối với những việc trọng yếu như thế này bọn họ không thể dùng lòng dạ đàn bà để đối xử với đối phương được.

Sau khi mọi người thống nhất mọi ý kiến, Tiêu Như Kiếm cũng thở dài một hơi, hắn xoay thân lại, trên mặt nở một nụ cười ấm áp, rồi âm thanh của mình hét lên: "Phía trước là bằng hữu phương nào? Tại hạ là Tiêu Như Kiếm đệ tử của Côn Luân rất hân hạnh được gặp mặt chư vị. Hiện tại chúng ta đang gặp một chút phiền phức, không biết có thể mời các vị ra tay giúp đỡ được không? Sau khi xong việc Côn Luân ta chắc chắn sẽ có hậu tạ!"

Tuy Tiêu Như Kiếm rất nhiệt tình và không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, hắn tin rằng chỉ cần dùng danh nghĩa của Côn Luân thôi, cũng đủ làm cho người bình thường cấp cho bọn hắn vài phần mặt mũi.

Còn về chủ ý dám đánh người của Côn Luân thì bọn hắn cho rằng người như thế còn chưa kịp sinh ra đời.

Quả nhiên, đối phương lập tức trả lời: "Đại phái như Côn Luân chúng ta cũng ngưỡng mộ đã lâu! Hôm nay gặp mặt thấy phong thái của mọi người quả thực không hổ danh phong phạm của một danh môn. Có may mắn kết bạn với các vị chúng ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh, còn chuyện cảm tạ thì không cần các vị đừng lên khách khí quá".

Sau khi nói chuyện xong đội tàu liền bay đến cách đám người Tiêu Như Kiếm không xa.

Tiêu Như Kiếm nhìn lướt qua mọi người trên tàu, thấy được các thành viên trên tàu vô cùng hỗn tạp, nội tâm lo lắng cũng buông lỏng, vẻ vui mừng trên mặt càng lúc càng rạng rỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.