Một đại hán thân hình khôi ngô tướng mạo hào sảng đứng lên, khuôn mặt có nét cười tự tin, khí phách hào hùng xông lên nghênh đón.
Cốc Lương Đao!
Mọi người lập tức hô vang, thanh danh của Tây Huyền Chi Hổ Cốc Lương Đao vang dội. Y là một trong những danh tướng đỉnh cao đương thời. Rất nhiều người lộ ra vẻ cảnh giác, nhưng địch ý so với trước kia đã ít đi nhiều. Cốc Lương Đao cát cứ một phương, ý đồ mưu phản Tây Huyền, trong mắt những người này thì y chỉ được coi là một thế lực nhỏ cường hào địa phương. Không có con quái vật khổng lồ Tây Huyền hậu thuẫn, thì Cốc Lương Đao chỉ có thể vận dụng tài nguyên rất có hạn, vì thế sức uy hiếp đối với mọi người cũng không thể bằng lúc làm tiên phong cho Tây Huyền.
Tả Mạc nhìn thấy Cốc Lương Đao thì khuôn mặt tỏ ra vừa sợ hãi vừa vui mừng: "Cốc huynh!"
Cốc Lương Đao ôm quyền cười một tiếng hào sảng: "Huynh đệ đừng trách ta không báo trước. Thật sự lần này quá vội vàng, khi đi được nửa đường thì mới biết được hóa ra là huynh đệ."
Hầu hết mọi người ở đây đều lần đầu tiên nhìn thấy vị hổ tướng ngày xưa của Tây Huyền, tất cả đều cảm thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Thanh danh Cốc Lương Đao vang vọng như tiếng chuông lớn, phong thái cư xử cương mãnh như hổ, khí độ tự nhiên làm cho người ta không thể không từ bỏ tâm lý nghi kỵ.
Tả Mạc áy náy nói: "Nếu không phải là tiểu đệ có nhu cầu cấp bách loại bảo vật tẩm bổ hồn phách thì thứ này hẳn là đã đưa cho Cốc huynh ngay".
Chuyện lần trước Cốc Lương Đao xuất thủ tương trợ, cùng Công Tôn Sai liều chết một phen đến Thái An Thành. Cái nợ ân tình này, Tả Mạc khắc ghi trong lòng.
Nghe thấy ngữ khí Tả Mạc chân thành đến thế, Cốc Lương Đao cười ha hả: "Huynh đệ trong nhà cần gì phải khách khí. Nếu huynh đệ nguyện ý bán cho ta, thì lão Cốc cảm thấy mỹ mãn lắm rồi. Còn huynh đệ đòi tặng không, làm sao lão Cốc ta dám lấy chứ." Nói xong, y giơ một tay lên, một cái hộp ngọc bay đến chỗ Tả Mạc.
Tả Mạc đưa tay nhận lấy hộp ngọc, quả thật Hộp ngọc có phẩm giai cực cao, ngọc mỏng như cánh ve nên có thể nhìn thấy rõ trong hộp có một hạt Ngũ Thải Linh đan lớn bằng long nhãn, ngũ thải quang mang lưu chuyển không ngừng.
Tả Mạc không nói nhiều. Bàn tay giơ lên, "Thiên Sứ Cụ Trang" sặc sỡ mây mù bay lên không rồi di chuyển theo hướng Cốc Lương Đao.
Trên mặt Cốc Lương Đao lộ ra sắc mặt vui mừng không giấu được, giơ tay nhận lấy. Nhưng vào lúc này có một thanh âm chen ngang: "Khoan đã!"
Minh Nguyệt Dạ tiến lên trước: "Không biết Cốc tiên sinh có thể bỏ những thứ yêu thích chăng, tại hạ là Minh Nguyệt Dạ."
Cốc Lương Đao quay sang, thần sắc thay đổi: "Hóa ra là Minh Trưởng lão, tại hạ đã nghe danh như sét đánh bên tai. Nhưng thật có lỗi, vật ấy đối với lão Cốc ta quá cực kỳ trọng yếu."
Minh Nguyệt Dạ thản nhiên nói: "Nếu như Cốc huynh nguyện ý bỏ những thứ yêu thích, Yêu tộc ta có thể kết minh với Cốc huynh, toàn lực tương trợ Cốc huynh. Dùng chiến lực của Cốc huynh còn tăng thêm vật lực của Yêu tộc chúng ta thì ta tin nhất định có thể lập nên một phen bá nghiệp."
Sắc mặt của một số người nơi đây lập tức ở đây thay đổi, nhất là những thế lực có địa bàn không xa với Cốc Lương Đao. Nếu Yêu tộc kết minh với Cốc Lương Đao thì kẻ gặp nạn đầu tiên chính là bọn chúng.
Cốc Lương Đao nghe vậy chỉ cười cười, khuôn mặt vẻ phong sương ngẩng lên mang theo sự thách thức và kiêu ngạo: "Đa tạ ý tốt của Minh tiểu thư, lão Cốc là người thô kệch nhưng cũng biết người nghèo không được phép chí đoản. Cốc Lương Đao ta mà muốn thì sẽ tự mình đi lấy. Hắc, chuyện bán mình làm gia nô ta không làm được!"
"Nói càn!" Một vị Trưởng lão nghe vậy giận tím mặt, xông ra khỏi đám người chỉ thẳng vào Cốc Lương Đao quát chói tai.
Một luồng dao động sắc bén từ ngón tay của lão bắn ra!
Sắc mặt Tả Mạc đột nhiên thay đổi. Hắn thật không ngờ, đám người Yêu tộc trưởng lão hội dám tại trước mắt bao người làm trò đánh lén vô sỉ như thế! Cốc Lương Đao là chiến tướng, sở trường không phải là thực lực cá nhân. Nếu bị cao thủ Thần lực đột nhiên tập kích như thế thì y có muốn trốn cũng không thoát.
Đáng chết!
Không kịp rồi!
Trong lòng Tả Mạc ảo não vô cùng, sát ý sôi trào, cả Vương Cấm Chi Thành bỗng dưng rung động. Nếu như ở ngoài cung điện thì sẽ thấy đám mây mù nhiều màu bao phủ thành trì đột nhiên không gió mà bay. Âm khí trong hồ nước ngưng tụ thành nước đột nhiên sôi trào lên.
Tả Mạc quyết định nếu như Cốc Lương Đao xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hắn sẽ cho toàn bộ đám Yêu tộc chôn cùng!
Trong lúc gấp gáp như thế, có một người đang đứng bên cạnh Cốc Lương Đao lẳng lặng xuất hiện trước mặt y.
Người mới hiện hữu chưởng hư trương, năm ngón tay đột nhiên sáng lên năm loại ánh sáng khác nhau Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, hào quang giống như sóng gợn lăn tăn trong nước.
Sắc mặt của yêu tộc trưởng lão bỗng nhiên biến đổi, không để lão kịp có bất kỳ phản ứng nào, luồng dao động sắc bén như đầu kim kia chẳng biết tại sao lại đột nhiên hiện ra trước mặt lão mà cách có một thước.
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra, lão ngửa mặt té xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy và hơi thở mong manh.
Sắc mặt của cả nhóm Yêu tộc Trưởng lão đều biến, một vị Trưởng lão khác vội vàng lấy một hạt đan dược ra rồi nhét vào trong miệng lão bị thương.
"Các hạ là ai?" Đồng tử của Minh Nguyệt Dạ hơi hơi co rụt lại.
Mọi người nhìn kỹ người mới ra tay. Đó là một thiếu niên trong rất nho nhã bình thản. Tướng mạo hắn bình thường, khí tức cũng không có chỗ nào đặc biệt. Từ đầu hắn đã đứng im bên cạnh Cốc Lương Đao rồi. Tất cả mọi người, kể cả Tả Mạc đều xem nhẹ sự hiện hữu của hắn.
"Ta tên là Song Vũ."
Cái tên lạ lùng này làm tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, hiển nhiên đều nghe thấy lần đầu tiên.
Minh Nguyệt Dạ cau mày nhớ lại. Một lúc sau, đồng tử của nàng lại co rụt lần nữa: " Song Vũ, tám năm trước bế quan để tự nhập Ngũ Hành Càn Khôn!"
"Ồ, ngươi còn biết cả thông tin này cơ à?" Song Vũ hơi sửng sốt. Nhiều người ở Tây Huyền đều không biết, vậy mà đối phương có thể một lời nói toạc ra lai lịch của hắn.
Trong lòng Minh Nguyệt Dạ nghiêm nghị, nếu không phải là trí nhớ của nàng rất tốt thì có lẽ không thể nhớ được. Trong đám đệ tử Tây Huyền thì Song Vũ không phải là đệ tử có thiên phú quá xuất sắc, phẩm chất chỉ có thể coi là tạm được. Hơn nữa xuất thân của hắn bình thường nên không được môn phái coi trọng. Chỉ có một tin tức làm cho Minh Nguyệt Dạ nhớ kỹ, đó là hắn lựa chọn tiến vào Ngũ Hành Càn Khôn bế quan.
Ngũ Hành Càn Khôn là nơi mà gần như đã bị người ở Tây Huyền quên mất. Đây chính là một nơi kỳ diệu do tổ sư Tây Huyền phát hiện. Đây là một nơi nhỏ nhất manh nha hình thành nên một giới, bên trong đó ngũ hành phát triển và biến hoá. Tổ sư của Tây Huyền dùng pháp môn vô thượng bắt nó niêm phong lại chỉ chừa một cửa động đi vào. Hơn nữa còn tuyên bố chỉ có ai có thể từ trong Ngũ Hành Càn Khôn đi ra mới là người chân chính lĩnh ngộ được chân lý ngũ hành.
Nghe thế là hiểu đây là chỗ tu luyện tuyệt hảo. Khi Tây Huyền mới sáng lập rất nhiều đệ tử chọn nơi đây để tiến vào tu luyện. Nhưng mà, sự thật tàn khốc hơn nhiều mọi người tưởng tượng, nếu không thể lĩnh ngộ chân lý ngũ hành thì căn bản không thể đi ra khỏi nơi đó, từ trước đến này những đệ tử có thể đi ra không quá năm người.
Theo phong trào xa hoa lãng phí hưởng lạc dần dần lên, Ngũ Hành Càn Khôn đã bị các đệ tử Tây Huyền quên lãng. Song Vũ là đệ tử duy nhất trong vòng ba mươi năm nay tiến vào Ngũ Hành Càn Khôn, chính vì thế mà Minh Nguyệt Dạ có chút ấn tượng với cái tên này.
Không ai ngờ, Song Vũ thật sự từ trong Ngũ Hành Càn Khôn đi ra! Hơn nữa hắn lại nương nhờ chỗ Cốc Lương Đao!
Mọi người đều thở ra một ngụm lương khí, rất nhiều người lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cái tên Song Vũ này bọn họ chưa từng nghe thấy nhưng Ngũ Hành Càn Khôn ở Tây Huyền thì không ai mà không biết. Những đệ tử từ trong Ngũ Hành Càn Khôn ra nếu tính cả Song Vũ thì vừa vặn là năm vị. Bốn vị trước đây không ai không phải là cường giả cường đại nhất thời đại!
Có thể từ trong Ngũ Hành Càn Khôn ra đều có tư cách đứng ở đỉnh của thời đại.
Không ai dám có một chút khinh thị, dù thiếu niên này tướng mạo cực kỳ bình thường.
Sau đó, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Cốc Lương Đao cũng trở nên tràn ngập kiêng kị. Những đệ tử từ trong Ngũ Hành Càn Khôn ra ngoài dù cho như thế nào phía thượng tầng Tây Huyền tuyệt sẽ không ngốc đến nỗi đẩy ra ngoài, Song Vũ lựa chọn Cốc Lương Đao đúng là ngoài dự đoán mọi người!
Bản thân Cốc Lương Đao chính là một con mãnh hổ, bây giờ khác gì được mọc thêm cánh.
Tả Mạc cũng rất bất ngờ. Tuy nhiên Bồ Yêu đã có nói sơ qua về lai lịch của Ngũ Hành Càn Khôn làm hắn đối với Song Vũ cũng rất kính nể. Hắn lại càng vui mừng cho Cốc Lương Đao. Cốc Lương Đao là chiến tướng đỉnh giai lại có Song Vũ là cường giả đỉnh giai, thực lực có thể nói là thoát thai hoán cốt.
Cốc Lương Đao thèm để ý đến ánh mắt cảnh giác và địch ý của những người khác, tay y vỗ vỗ bả vai của Song Vũ, rồi lấy Thiên Sứ Cụ Trang nhét vào trong tay Song Vũ. Động tác tự nhiên cứ như làm một chuyện cực kỳ bình thường.
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra Thiên Sứ Cụ Trang là cho Song Vũ.
Song Vũ khẽ giật mình: "Đại ca..."
"Vốn tính toán để cho ngươi, chỉ là vốn liếng quá nghèo, có mỗi một hạt linh đan, sợ rằng vạn nhất đổi không được sẽ làm ngươi thất vọng nên không nói cho ngươi biết trước." Cốc Lương Đao giải thích rất nhẹ nhàng.
Song Vũ cảm thấy hơi cay đằng mũi, hắn biết rõ vốn liếng của Cốc Lương Đao. Hạt "Ngũ Hành Nhập Phách Đan" này kiện bảo bối đỉnh giai duy nhất mà Cốc Lương Đao có trong người.
Người xung quanh đều cảm thấy kính nể, ánh mắt nhìn về phía Cốc Lương Đao tràn ngập kính ý. Ai mà có thể vị tha đến mức này như thế đều được tôn kính, lúc này mọi người mới hiểu thế nào là vị tha thật sâu sắc. Cốc Lương Đao có thể có thành tựu đến ngày hôm nay cũng không phải là may mắn.
"Đại ca..." Hai mắt của Song Vũ ửng đỏ.
Cốc Lương Đao nhíu mày mắng: "Đã nhiều năm thân thiết như thế mà vẫn còn uỷ mị vậy sao?"
Song Vũ im lặng không biết nói gì, khuôn mặt ngượng ngùng. Hắn cầm "Thiên Sứ Cụ Trang" vuốt ve mãi không nỡ rời tay cứ như là trẻ con nhận được món đồ chơi ước mơ bấy lâu nay.
Minh Nguyệt Dạ nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng lại càng rét lạnh. Cốc Lương Đao biểu lộ tình cảm dù chân tình hay thủ đoạn cũng làm cho nàng cảm thấy rất kiêng kị.
Người này không phải anh hùng mà chính là kiêu hùng!
Hơn nữa, một kích vừa rồi của Song Vũ kia, nàng cảm giác được có chứa một tia khí tức Thần lực mặc dù còn chưa thành hình...
Thiên Sứ Cụ Trang rơi vào tay Song Vũ sẽ làm cho thực lực của hắn tiến một bước dài.
Cốc Lương Đao thể hiện thực lực đến bực này là có khả năng trở thành địch nhân của trưởng lão hội rồi, có lẽ phải bóp chết từ trong trứng nước mới là an toàn nhất! Sát ý trong lòng Minh Nguyệt Dạ bắt đầu nhen nhóm. Thực lực của Song Vũ tuy mạnh, nhưng nếu bọn họ không tiếc trả một cái giá thật lớn thì có thể chặn giết giữa đường.
Nếu là đợi hắn hoàn thiện Thần lực tất nhiên sẽ trở thành cái họa tâm phúc.
Trong lòng Minh Nguyệt Dạ, thế lực có thể trở thành địch nhân của trưởng lão hội chỉ có Côn Luân, Thiên Hoàn và Ma Thần Điện. Tây Huyền mục nát xuống dốc mới có lợi cho trưởng lão hội. Cốc Lương Đao là người có khả năng nhất kế thừa tài phú của Tây Huyền! Một khi y kế thừa được tài phú của Tây Huyền, thực lực kia sẽ bành trướng đến mức cực kỳ đáng sợ!
Loại địch nhân tiềm ẩn nguy hiểm cùng cực này nhất định phải diệt trừ.
Trên mặt nàng vẫn không biểu lộ điều gì cứ như vừa rồi chưa có chuyện gì phát sinh ra cả. Tên Trưởng lão bị thương đã được đỡ dậy. Sắc mặt lão tái nhợt, ánh mắt ai oán độc địa nhìn chằm chằm vào Song Vũ.
Nhưng mà, Minh Nguyệt Dạ lại quên mất ở đây còn có một người, mà người này mới là chủ nhân nơi này!
"Ta nói này, cô nàng này kia dám ở trước mặt ca ra tay đả thương người, các ngươi đã quên nơi đây là địa bàn của ai rồi à?"
Lời nói đầy giọng điệu lưu manh của Tả Mạc lãnh đạm khắc nghiệt, giống như gió lạnh được thổi từ sâu trong băng hà vạn năm ra, nhiệt độ ở trong cung điện lạnh đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]