"Thế nào?" Vệ hỏi Bồ yêu.
"Là tiểu tử của Vưu Cầm gia." Bồ yêu thản nhiên nói.
"Vưu Cầm gia à." Vệ gật gật đầu, nhớ: "Gia tộc rất cường đại nhưng tính khí cả nhà Vưu Cầm này đều không tốt."
"Tiểu tử này cũng thế cả." Giọng Bồ yêu dịu hơn nhiều: "Nhưng thiên phú không tồi."
"Ngươi định dùng hắn như thế nào?" Vệ hỏi.
"Xem thử hắn có vượt qua khảo nghiệm không rồi nói tiếp." Bồ yêu hừ lạnh, đột nhiên hỏi: "Huyết triệu của ngươi thế nào rồi?"
"Có hai cái đáp lại." Vệ than thở: "Quá xa rồi, những gia tộc khác chắc đã lụi bại."
"Hai cái là đủ rồi." Bồ yêu thản nhiên nói.
"Cũng đúng." Vệ mỉm cười: "Thêm cả tiểu tử của Vưu Cầm gia là ba. Ngàn năm trước gieo trồng mầm mống, đã tới lúc nảy mầm rồi."
--------------------------
"Phế vật vẫn là phế vật! Ngay cả chút việc cũng không làm được!"
Trong đại sảnh, giọng nói lạnh lùng của Bộ Tuyên vang vọng, chẳng thèm nhìn sắc mặt khó coi của người khác. Hắn không cao to nhưng đứng ở đó rất có ngạo khí.
"Đó là đồ tể Vệ doanh! Một trăm đồ ba ngàn, ai có thể bảo đảm được thắng lợi?" Một gã lục quỷ dạ xoa đứng dậy, cố gắng giải thích.
"Phế vật không cần lý do." Bộ Tuyên thản nhiên nói, hắn không thèm nhìn tên lục quỷ dạ xoa vừa nói, tựa như đối phương là không khí vậy.
"A Tuyên thấy chuyện này thế nào?" Tộc trưởng chậm rãi nói, sắc mặt hắn đầy âm trầm.
"Không bàn tới việc bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-the-gioi/1896547/chuong-566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.