Chương trước
Chương sau
"Trưởng lão."

Lê Thứ đứng ngoài cửa cung kính nói.

"Vào đi."

Cửa gỗ cọt kẹt kêu lên, không hề có gió nhưng tự mở. Lê Thứ thần sắc kính cẩn đi vào, hướng trưởng lão hành lễ.

"Thế nào? Xem sắc mặt của A Thứ ngươi tựa hồ đang lo lắng điều gì đó." Trưởng lão thần sắc ôn hoà hỏi Lê Thứ, Lê Thứ là đệ tử nội môn hơn nữa lại được chưởng môn vô cùng yêu quý, hắn cũng phải cấp cho mấy phần mặt mũi.

"Không sợ trưởng lão cười chê, đệ tử không biết vì sao trong lòng có chút bất an." Lê Thứ cười khổ.

Hắn mới tiếp nhận nhiệm vụ này được hai năm. Nhưng so với thì Thân trưởng lão còn lâu hơn, từ lúc đầu khi biết được đại khái vị trí của di trí, môn phái đã phái đám người Lữ Chấn đến đây thành lập Hư Linh phái, các loại dấu hiệu đều cho thấy môn phái nhất định phải có được di chỉ Thái Dương thần điện.

Sau này hắn mơ hồ hiểu ra, bên trong di chỉ Thái Dương thần điện này có một kiện kì bảo, đối với bản môn rất trọng yếu. Chỉ là hắn không rõ lắm đây rốt cuộc là kì bảo gì. Môn phái vì thế thậm chí không tiếc mà phái ra một vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ!

Hắn ở trong môn phái đã rất nhiều năm, trong ấn tượng của hắn thì các vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ chỉ ru rú trong nhà, nhất tâm tu luyện, muốn thấy mặt cũng là điều khó khăn, đây là lần đầu tiên hắn thấy một vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ đi nhận nhiệm vụ.

Từ đó mới thấy môn phái đối với nhiệm vụ lần nay coi trọng cỡ nào!

Nếu như nhiệm vụ lần này có chút sơ suất thì hắn không khỏi bị đánh giá "thiếu khả năng làm việc", việc này đối với tiền đồ của hắn là vô cùng bất lợi. Tuy rằng hắn được trưởng môn coi trọng nhưng trên thực tế trưởng môn còn vài vị đệ tử nữa.

Thân trưởng lão cười nói: "A Thứ đừng lo lắng. Trước khi đi, chưởng môn đã suy tính tất cả, không thấy có biến cố gì. Về phần thích khách Mặt Nạ kia, tuy có hơi nổi danh nhưng lão phu cũng nắm chắc vào phần. Hai vị Nguyên Anh kia tu vi không sai lệch lắm, còn cái khác thì cứ như vậy đi."

Trong lời nói của hắn có thể nhận ra sự coi thường hai tu giả Nguyên Anh kỳ của Vân Hải giới.

Ưu phiền trên mặt Lê Thứ dần biến mất. Chưởng môn tính toán tài tình, có thể nhìn thấu thiên cơ, chẳng bao giờ thất thủ. Ngày hôm qua hắn còn nhận được hạc giấy của chưởng môn, trong hạc giấy chưởng môn chỉ khuyến khích hắn còn không nói gì thêm. Nếu có biến cố gì đó, chưởng môn sao có thể không biết chứ?

Nghĩ lại thì tự mình đa nghi rồi.

"Trưởng lão nói phải, đệ tử quá thiếu kiên nhẫn rồi." Lê Thứ nói.

Thân trưởng lão không để ý tới, cười nói: "A Thứ tính tình cẩn thân, không sai không sai. Lão phu khi bằng tuồi A Thứ càng thiếu kiên nhẫn hơn. Còn bốn ngày nữa, thần điện sẽ mở ra, những ngày này A Thứ nên tĩnh dưỡng cho tốt."

"Vâng!" Lê Thứ cung kính nói, tuy ngữ khí của trưởng lão đầy hoà ái nhưng ý tứ trong đó chính là hắn không nên suy nghĩ bậy bạ.

Còn bốn ngày nữa, hắn không được phép gây ra sai lầm.

-

"Nghe nói ngươi thất thủ rồi?" Một vị trung niên nam tử mặt trắng không râu cười nói: "Thật là khó thấy. Nếu như truyền ra ngoài, thanh danh của ngươi sẽ tan biến."

Ở trước mặt hắn, thích khách Mặt Nạ như một con rối không nói một lời, mặt nạ tái nhợt khiến người ta sợ hãi.

"Ngươi nghĩ nếu đổi lại là ngươi động thủ thì không bị phát hiện sao?" Trung niên nam tử có chút hiếu kỳ hỏi.

Khi nghe được tin này, hẳn rất giật mình, hắn cùng thích khách Mặt Nạ hợp tác một thời gian khá dài, hắn tương đối hiểu Mặt Nạ. Thích khách Mặt Nạ tuy rằng hoạt động trong bóng tối nhưng không phải loại thô bạo thèm giết người, ngoại trừ mục tiêu ám sát hắn chưa bao giờ động thủ với người khác.

Vậy mà lúc đó hắn lại động thủ với một người xa lạ, điều này không khỏi khiến người khác cảm thấy giật mình! Mà càng giật mình chính là hắn đã thất thủ!

Phản ứng đầu tiên khi trung niên nam tử nghe được tin tức này không cho đó là sự thật! Cho dù sau đó rất nhiều tin truyền đến nhưng hắn vẫn không tin, cho tới tận bây giờ.

Phản ứng của thích khách Mặt Nạ đã chứng thực tin tức này.

"Trực giác." Thích khách Mặt Nạ tiếc chữ như vàng, phun ra hai chữ.

"Trực giác?" Trung niên nam tử ngạc nhiên, hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng hai chữ này lại không nằm trong suy đoán của hắn.

"Hắn sẽ ảnh hưởng tới mục tiêu của ta." Giọng thích khách mặt nạ khàn khàn khó nghe, như âm thanh của giấy ráp cọ vào nhau.

"Ảnh hưởng tới mục tiêu của ngươi?" Trung niên nam tử vô cùng kinh ngạc, nhưng không hổ là ngươi quen của thích khách Mặt Nạ, rất nhanh hắn hiểu ra: "Trực giác của ngươi nói cho ngươi biết hắn sẽ ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta?"

"Đúng." Thích khách Mặt Nạ nói.

Trung niên nam tử trầm ngâm không nói. Hắn biết rõ trên người thích khách mặt nạ có rất nhiều bí ẩn khó hiểu, đó cũng là một trong những nguyên hắn không bao giờ thất thủ.

Trực giác của thích khách Mặt Nạ nói rằng đối phương sẽ quấy nhiễu mục tiêu của bọn họ, điều này làm cho trung niên nam tử không thể ngờ được.

Nhưng không biết vì sao trong lòng trung niên nam tử lại có mấy phần tin tưởng.

"Chúng ta phải nghĩ cách giết hắn đi chư?" Trung niên nam tử hỏi.

"Trận lợi hại." Thích khách Mặt Nạ nói.

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Trung niên nam tử hỏi.

"Không biết."

Trung niên nam tử lặng yên.

----------------------------

"Biện pháp này rất đơn giản, dựa vào thái dương tinh loại trên người ngươi." Thanh Lâm giải thích.

"Thứ này hữu dụng sao?" Tả Mạc lấy thái dương tinh loại ra, nếu đối phương đã phát hiện ra rồi thì cần gì phải dấu diếm nữa.

"Thực lực của ngươi chưa đủ, vốn không thể thu thái dương tinh loại, phong ấn thái dương tinh loại lại càng khỏi nghĩ tới." Thanh Lâm nói tiếp: "Nhưng hắn không ngờ tới ngươi lại chạy đến được Thái Dương thần điện."

Tai Tả Mạc dựng đứng lên, e bỏ sót mất chữ nào.

"Thái dương tinh loại là một chủng loại đồ đằng của bộ lạc thái dương, là dùng để bồi dưỡng ra đồ đằng cường giả của bộ lạc bọn họ. Đồ đằng cường giả tuy thực lực mạnh mẽ nhưng cũng chịu rất nhiều ước thúc. Nhưng bây giờ bộ lạc thái dương đã tiêu vong, tín ngưỡng của thành viên bộ lạc không có đồ đằng chi lực nữa, ngươi cũng không thể thành đồ đằng cường giả được."

Nhất thời Tả Mạc thất vọng, nói cả buổi nguyên lai trò này không còn giá trị nữa.

Nhìn thấy Tả Mạc mặt đầy vẻ thất vọng, Thanh Lâm không khỏi cười nói: "Ngươi tuy rằng không thể thành đồ đằng cường giả nhưng bản thân thái dương tinh loại đã là kì trân thiên hạ hiếm có, tự nhiên có chỗ bất phàm của nó. Ngươi biết thái dương tinh loại được hình thành như thế nào không?"

Lúc này Tả Mạc mới phấn chấn trở lại: "Hình thành như thế nào?"

"Mỗi đồ đằng cường giả của một bộ lạc thái dương lớn đều sẽ hao phí rất nhiều công sức đi nguyên thuỷ giới hoặc hỗn độn giới để tìm những thái dương còn chưa thành hình, trước tiên phong ấn hoá tinh sau đó dùng tín ngưỡng chi lực ngày đêm luyện hoá, sau năm mươi năm mới hình thành thái dương tinh loại."

Tả Mạc nghe đến đây trợn tròn mắt.

Thái dương chưa thành hình…

Mẹ của con ơi, nguyên lai trong lòng anh đang cất giấu một tiểu thái dương!

"Mỗi một khoả thái dương tinh loại đều là báu vật vô giá! Nếu không phải bộ lạc thái dương tiêu vong thì thái dương tinh loại này sao có thể rơi vào tay ngươi chứ?" Nói đến đây, Thanh Lâm không khỏi cảm khái, lắc đầu nói tiếp: "Ngươi rất may mắn. Có thể gặp được vật này lại có ngươi phong ấn giúp ngươi, bây giờ lại có thể gặp được một toà Thái Dương thần điện chưa tiêu biến, có lẽ trong minh minh đã an bày tất cả."

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tả Mạc, Thanh Lâm không khỏi mỉm cười, hắn rất có hảo cảm đối với Tả Mạc. Người này tuy rằng miệng lưỡi trơn tru, gian xảo nhưng vẫn là một kẻ chính trực.

"Tín ngưỡng chi lực trong thái dương tinh loại này sợ đã biến mất, nếu mười vạn năm nữa trôi qua thì nó sẽ dựng dục ra một khoả thái dương khác. Ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kĩ, chớ tiết lộ việc ngươi có được thái dương tinh loại để tránh rước lấy hoạ sát thân."

Tả Mạc nghe vậy gật đầu lia lịa.

Lúc trước hắn chỉ biết đây là vật bất phàm nhưng chưa biết rốt cuộc nó có lợi ích gì. Nhưng sau khi biết rõ hắn mới hiểu quái thi đã tặng hắn lễ vật quý trọng cỡ nào!

"Vốn thái dương tinh loại phải có tế tự bên trong tế đàn mới có thể hấp thu được, nhưng tế đàn bên trong thần điện đã hoang phế từ lâu rồi. Chúng ta chỉ có thể dùng một phương pháp đơn giản thôi."

Thanh Lâm vừa nói xong bỗng nhiên đầu ngón tay ngưng xuất ra một giọt nước màu xanh biếc như ngọc, ngón tay nhẹ nhàng điểm lên trán Tả Mạc.

Oanh!

Tả Mạc chỉ thấy một luồng cảm giác man mát, từ trên trán hắn hạt châu chảy xuống phía dưới.

Toàn thân thoải mái không nói nên lời, trong miệng mũi toàn là hơi cây cỏ tươi mát.

"Này gọi là thanh đằng huyền thuỷ, là lễ gặp mặt mà đại ca tặng cho ngươi." Thanh Lâm mỉm cười nói, sắc mặt có chút tái nhợt: "So với thái dương tinh loại thì không bằng nhưng ngươi không nên coi thường nó."

Trong lòng Tả Mạc cảm động không thôi, lỗ mũi cay cay, thi lễ một cái thật sau, thật tình gọi một tiếng: "Đại ca!"

Thanh Lâm nâng hắn dậy, mặt lộ ra vẻ hài lòng: "Ngây ngốc mấy vạn năm còn có thể gặp được huynh đệ, cuộc đời này đã không còn gì phải tiếc!" Hắn tiếp tục dặn dò: "Giọt thanh đằng huyền thuỷ này là ta từ một gốc cây đằng vạn năm có được, đệ đệ nếu luyện hoá tốt thì rất có lợi."

Tả Mạc chỉ biết gật đầu, bỗng nhiên hắn lấy từ trong giới chỉ ra từng kiện bảo bối bảo mệnh: "Đại ca nhìn xem có thứ gì hợp mắt cứ việc cần lấy đi!"

"Ồ, huynh đệ tốt." Thanh Lâm cười nói, tiện tay chọn lấy: "Căn đoạn tiễn này là hẳn là vũ khí của đồ đằng cường giả Nghệ bộ. Cái này tàn chung hẳn là chí bảo của bộ lạc Đông Thuỷ, gọi là Thiên Chung. Khối hắc thạch này chính là U Quỷ hạch, chí bảo của bộ lạc Minh Quỷ. Đáng tiếc, vi huynh chỉ miễn cưỡng nhận ra mà không biết cách sử dụng."

"Những thứ này đều là do đệ nhặt được ở chiến trường Phong Tuyệt. Vị bằng hữu kia nói đó là nơi cường giả vẫn lạc." Tả Mạc nói. Những bảo bối này đều do quái tìm thấy đưa cho Tả Mạc khi còn ở chiến trường Phong Tuyệt. Những nơi như biển cát Kim Lưu hắn đã đi qua rất nhiều. Quái thi đối với mấy thứ này không cảm thấy hứng thú nên đều vất cho Tả Mạc.

"Thì ra là thế!" Thanh Lâm gật đầu: "Chiến trường Phong Tuyệt quả nhiên chính là cuộc chiến Phong Tuyệt! Rất nhiều cường giả đã ngã xuống…"

Thở dài một tiếng, Thanh Lâm đem tất cả đồ vật đẩy tới trước Tả Mạc: "Ý tốt của đệ đệ, vi huynh nhận rồi. Nhưng mấy thứ này ta không thể dùng được, đệ đệ cầm lại đi. Nhớ kỹ, chớ để cho người khác nhìn thấy."

Nhất thời Tả Mạc giãy nảy, la lớn: "Đại ca chọn mấy món đi!"

"Thật sự không cần." Thanh Lâm một lần nữa đẩy tất cả đồ vật tới trước mặt Tả Mạc, cười nói: "Đúng lúc vi huynh đang có một việc muốn nhờ đệ."

"Chuyện gì ạ? Đại ca cứ nói đi!" Tả Mạc không chút do dự nói.

"Ngày sau nếu đệ đệ có nhàn rỗi, không ngại đi tới nơi này xem dùm hậu nhân của ta, nếu may mắn họ còn sống thì mong đệ hãy chiếu cố họ giúp ta." Thanh Lâm lại đưa tay ra, Tả Mạc chỉ cảm thấy trong đầu xuất hiện thêm một giới đồ.

"Thế sự xoay vần, chỉ sợ sớm đã không còn như vậy. Sư đệ không cần tận lực đi tìm, nếu may mắn gặp thì giúp một tay." Thanh Lâm nói.

"Không thành vấn đề!" Tả Mạc gật đầu liên tục, trong lòng hắn thầm quyết tâm, nhất định phải đến nơi kia tìm kiếm một phen.

Thanh Lâm mỉm cười, vươn tay: "Đệ đệ đưa thái dương tinh loại ta mượn dùng một lát."

Tả Mạc vội vàng đưa thái dương tinh loại cho Thanh Lâm.

Đúng lúc này, chỉ thấy một luồng quang mang xanh biếc từ trong tay Thanh Lâm bừng lên, cuốn lấy thái dương tinh loại và cuốn cả lấy Tả Mạc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.