Chương trước
Chương sau
Bóng đêm buông xuống

Trên ngọn núi của Bách Hoa cốc, đèn đóm sáng trưng, tiếng nói chuyện ồn ào.

Tả Mạc đứng ở chỗ cao nhất, doanh trại bên dưới náo nhiệt phi thường, ánh mắt hắn nhìn về phía màn đêm xa xăm. Hắn biết, trong bóng đêm đang có rất nhiều ánh mắt nhìn về hướng này, đám người đó đang chờ đợi, đợi ngày mai tới.

Thế nhưng…

Tầng mây dày đặc phủ kín bầu trời, không chút ánh trăng, khóe miệng hắn bỗng nở một nụ cười.

Ma Phàm như u linh di chuyển trong bóng đêm, động tác của hắn yên lặng không chút tiếng động, khó nhất là bất cứ động tác nào của hắn cũng không tạo thành chút xung động của linh lực nào. Đám người Lôi Bằng cách đó không xa đều lộ vẻ bội phục.

Pháp quyết tiềm hành này đều là do Ma Phàm truyền thụ cho họ. Nhưng cùng một loại pháp môn, Ma Phàm sử dụng lại thành thảo hơn bọn họ đâu chỉ hai ba phần, cử trọng nhược khinh, thong dong tới cực điểm.

Quả không hổ danh hạch tâm do mẹ trẻ chỉ định trước đây.

Ma Phàm cảnh giác cong lưng, thân hình như một luồng hư ảnh dung nhập vào trong bóng tối. Thanh âm từ xa xa nơi doanh trại ở Bách Hoa cốc truyền tới càng khiến người ta cảm thấy xung quanh thật vắng vẻ. Hắn bỗng nhớ tới cuộc sống trước đây, khi còn chưa được gặp ông chủ, hắn lúc thường đều phải làm một số hoạt động tiềm hành ban đêm.

Hắn không thích bóng tối.

Khi đó hắn còn nghĩ có thể kiếm một công việc ổn định, không cần liều mạng trong bóng đêm nữa. Sau hạo kiếp ở Tiểu SƠn giới, tình cảnh của hắn càng thêm tệ, cũng may là còn có chút tay nghề, tốt xấu gì vẫn còn sống. Song khát vọng nơi đáy lòng càng lúc càng mãnh liệt.

Hắn không phải một người có dã tâm, bị mẹ trẻ chỉ định làm trụ cột cũng không khiến hắn cảm thấy hài lòng. Ngược lại, lượng huấn luyện vượt xa những người khác khiến hắn kêu khổ không ngừng. Trình độ của hắn tiến bộ rất nhanh, cho dù là hiện giờ hắn vẫn là một trong hai người có quyền cao nhất trong Thiên Phong khúc.

Vốn hắn cho rằng mình sẽ nhanh chóng cảm thấy phiền toái, cuộc sống huấn luyện mỗi ngày không ngừng nghỉ như vậy không phải điều hắn muốn. Song hắn lại kinh ngạc phát hiện mình chẳng những không cảm thấy chán ghét như trong tưởng tượng mà ngược lại lại từ từ dung nhập vào đội ngũ này, hắn dần dần cảm thấy yêu thích đội ngũ này.

Không phải vì các loại kích thích cũng không phải vì những pháp quyết phù trận, chỉ là vì hi vọng. Đội ngũ này không biết từ lúc nào đã khiến hắn cảm thụ được hi vọng, cảm thụ được ánh mặt trời, cho dù là hành động trong bóng đêm hắn cũng không có cảm giác chám ghét như trước đây nữa. Mỗi người phía sau cũng khiến hắn cảm thấy an toàn, cảm thấy tín nhiệm.

Nghĩ vậy, ánh mắt hắn không kìm được nhìn về phía bên cạnh, nơi đó thật trống trải. Nếu là lúc bình thường, Tạ Sơn sẽ xuất hiện ở vị trí đó. Tạ Sơn vài ngày trước đột nhiên nhập định, đến giờ còn chưa ra, hắn cũng có phần lo lắng. Hai người hợp tác một thời gian dài như vậy, tình cảm sâu đậm, phối hợp rất ăn ý.

Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, ngừng suy nghĩ miên man kia đi, cũng ngừng thân hình lại.

Mọi người lập tức khẩn trương.

Không cần ai nói gì, mọi người đều ăn ý tản ra, yên lặng do thám phía trước.

Hai người đang ẩn thân trên một cây to.

"Hừ, đám người Tiểu Sơn giới này, xem bọn chúng còn sung sướng được bao lâu!" Một tên trong đó tức giận nói.

"Hừ, lúc trời sáng cũng là lúc chết của chúng!" Tên còn lại có phần tham lam nói: "Có người nói bọn chúng cực kỳ giàu có, không biết chúng ta có kiếm được một hai món không?"

"Được rồi, hai người chúng ta thì hy vọng kiếm được cái gì? Có thể cầm được hơn mười viên tinh thạch cấp ba đã không tệ rồi."

"Ài, môn phái lần này cũng thật hào phóng, hai mươi viên tinh thạch cấp ba cũng đủ cho chúng ta dùng một thời gian."

"Hai mươi viên? Hừ, tới lúc đến tay chẳng biết còn được bao nhiêu?"

Bỗng dưng cả hai cảm thấy cổ mát lạnh, con ngươi bọn chúng trợn tròn song lại không kịp tạo thành bất cứ âm thanh gì. Một luồng hư ảnh hiện lên bên cạnh bọn họ, là đám người Ma Phàm.

"Tên thứ mười!" Niên Lục nhẹ giọng nói.

Xung quanh Bách Hoa cốc, số lượng trinh sát đối phương phái ra thật không ít, chỉ một lát vậy thôi bọn họ đã giải quyết hơn mười tên trinh thám. Thiên Phong khúc đều là người lĩnh ngộ kiếm ý, thực hiện hoạt động đánh lén như vậy quả thực rất thuận lợi.

Ma Phàm tỉ mỉ cướp đoạt mọi thứ trên người hai người, thấy không có gì khả nghi mới ngẩng đầu lên nói: "Tốc độ chúng ta nên nhanh lên, sắp tới giờ sửu rồi."

Khuôn mặt mọi người đều lộ vẻ lo lắng.

Giờ sửu...

Ma Phàm dẫn mọi người nhanh chóng ly khai, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Bọn họ đi dọc theo một con đường vắng vẻ, yên lặng tăng tốc. Ven đường thi thoảng lại giải quyết một số trạm gác thám thính, bất quá con đường này thực sự vắng vẻ, số lượng trinh thám bọn họ gặp cũng không nhiều.

Từ một sơn cốc rẽ sang, nhìn về phía thành Minh Thủy phía xa xa đèn đóm sáng trưng, sông Minh thủy chìm trong bóng đêm, sâu thẳm an tĩnh, Ma Phàm thở phào một hơi.

Giờ sửu chưa tới.

Hắn quay về phía Lôi Bằng và Niên Lục gật đầu, hai người hiểu ý, nhanh chóng biên mất trong bóng đêm. Vài người trong số còn lại chia ra đi theo sau hai người, biến mất không thấy đâu nữa.

Ma PHàm nhìn ba người còn lại, nhẹ nhàng nói: "Mọi người nghỉ ngơi chút đi."

Nói xong liền khoanh chân bắt đầu đả tọa, ba người kia cũng không nhiều lời, cũng khoanh chân đả tọa.

Sơn cốc sâu thẳm, nơi đây từng là địa điểm Bách Hoa minh để hoa nô, cực kỳ bí mật, hẻo lánh. Sơn cốc đã bị Tả Mạc càn quét không còn chút gì, không lưu lại gì cả. Song lúc này sơn cốc vắng vẻ lại chứa đầy người.

Tông Như nhẹ giọng nói khẽ bên tai Công Tôn Sai: "Đại nhân, giờ sửu đã tới."

Nụ cười trên mặt Công Tôn Sai càng nở rộ, vẻ ngượng ngùng vẫn không hề biến mất, hắn mở mắt, ánh mắt lòng lánh bức người: "Lên đường đi."

Một đội ngũ yên lặng đi dọc theo một sơn cốc chật hẹp, hai bên sơn cốc thi thoảng lại thấy được bóng người lóe lên rồi biến mất. Tốc độ đội ngũ không hề ngừng lại, đám người cũng biết đó là thành viên của Thiên Phong khúc, bọn họ đã quét dọn sẵn con đường này.

Ma Phàm canh giữ ở cửa cốc bỗng dưng mở mắt, sau đó bỗng thấy một đội ngũ đày đặc bóng người, trong lòng mới buông lỏng. Nhiệm vụ mẹ trẻ giao cho bọn họ không có gì sơ sót.

Đội ngũ lặng yên không chút tiếng động, nối tiếp nhau bay khỏi sơn cốc, rừng cây rậm rạp bên ngoài là yểm hộ tốt nhất cho họ.

Công Tôn Sai vừa đi khỏi sơn cốc bỗng dưng dừng lại, quay mặt về đỉnh núi xa xa, không kìm nổi cười khẽ một tiếng.

Sư huynh, huynh từ từ mà thổi gió đi.

Nhìn theo đội ngũ biến mất trong bóng đêm, Ma Phàm thu lại ánh mắt, trong lòng thỏa mãn nói: "Trở về thôi!"

Mộc Kiếm môn.

"Sư phụ, ngày mai cho đệ tử lên đánh trận đầu đi!" Một tu giả khuôn mặt anh tuấn không nhịn được nói, hắn là đồ đệ yêu của Nghiêm Dương, Cao Tú, cai quản Mộc Kiếm doanh.

Nghiêm Dương yêu mến nhìn Cao Tú, trên người Cao Tú là vô số tâm huyết của hắn. Chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà có thể cai quản Mộc Kiếm doanh, Cao Tú không phụ sự kỳ vọng của hắn. Rất nhiều người cũng không biết, Cao Tú vừa lấy được ngọc bài chiến tướng bạch ngân.

Có thể đoạt được danh hiệu chiến tướng bạch ngân lúc hai mươi lăm tuổi, thiên phú này đủ để tiếu ngạo Thiên Thủy giới, không ai so được.

Hắn có thể hiểu tâm lý sốt sắng cầu chiến của đồ đệ, vừa lấy được ngọc bài chiến tướng bạch ngân, Cao Tú muốn thông qua thực chiến để ma luyện bản thân.

"Yên tâm, ngày mai con muốn không đánh cũng không được." Nghiêm Dương cười nói, rồi bỗng có phần nghiêm túc: "Bất quá con cũng phải cẩn thận. Hai đội ngũ dưới trướng thành chủ Kim Ô có thể giết từ Tiểu SƠn giới ra, tất nhiên thực lực cường đại. Dung Vi ngươi cũng biết đó, tiểu nha đầu đó ánh mắt không tệ. Cô nàng cho là tinh nhuệ thì nhất định là tinh nhuệ!"

"Đệ tử sẽ toàn lực ứng phó, không làm nhục uy danh ban môn!" Cao Tú trả lời.

Nghiêm Dương lắc đầu: "Con sai rồi, trận chiến này yêu cầu của ta đối với con là không cần có công, chỉ cần không việc gì."

Cao Tú ngạc nhiên ngẩng đầu.

"Ta đã biết rằng đối phương là quân tinh nhuệ vì sao vẫn đánh cuộc với Hà Thu như vậy?" Nghiêm Dương nhấn mạnh: "Mộc Kiếm doanh giống như một thanh kiếm báu, phải mài giũa mới có thể sắc bén được. Tên thành chủ thành Kim Ô đó chính là tảng đá mài (kiếm) của chúng ta. Nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận đừng mài lung tung mà hỏng thanh kiếm báu này, đặc biệt là con càng phải cẩn thận về sự an toàn của bản thân mình. Chỉ cần con và Mộc Kiếm doanh còn sống thì sợ gì thiếu cơ hội sau này."

Cao Tú trong lòng cảm động, cung kính hành lễ: "Đệ tử hiểu rồi."

Nghiêm Dương đột nhiên hỏi: "Tình hình Bách Hoa cốc ra sao?"

Cao Tú vội vàng nói: "Tu giả Tiểu Sơn giới ở vùng này hầu như đều tụ tập ở Bách Hoa cốc, còn có rất nhiều tu giả Tiểu Sơn giới từ các hướng khác đang tới."

"Danh vọng thành chủ Kim Ô trong đám người đó không ngờ lại cao tới mức này, thật lợi hại!" Nghiêm Dương khen: "Nếu cho hắn thời gian không chừng cũng có thể thành kiêu hùng một phương! Đáng tiếc. Được rồi, giờ hắn đnag ở đâu? Chú ý hành tung của hắn."

"Hắn đang ở trên ngọn núi cao nhất Bách Hoa cốc, người của chúng ta vẫn theo dõi hắn từ xa." Cao Tú cười nói: "Có người nói hắn đứng đó đón gió, chắc đang đầu đầu vì trận chiến ngày mai!"

"Rồng mạnh cũng chẳng đè nổi rắn bản địa. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ điểm này, đừng nên dẫm vào vết xe đổ của thành chủ Kim Ô."

"Đệ tử hiểu."

Tả Mạc đứng trên đỉnh núi chịu gió lanh, không nhịn được chửi ầm lên: "Kê hoạch cái khỉ gì, để anh đây đứng hóng gió cả đêm, tiếp tục hóng thế anh cũng bị gió thổi bay mất thôi."

A Quỷ yên tĩnh ngồi đó, ngoại trừ thời điểm chiến đấu, Tả Mạc đi tới đâu nàng sẽ như con rối đi cùng đến đấy. Tiểu Hắc ghé vào đỉnh đầu A Quỷ lộ vẻ buồn ngủ, Tiểu Hỏa và tháp nhỏ tinh lực dồi dào, đang không ngừng lăn qua lăn lại trên người nàng, vô cùng huynh náo. Chim ngốc vốn yên tĩnh đứng bên người A Quỷ, chẳng qua lúc này nghe thấy Tả Mạc nói cũng không khỏi trợn trắng mắt.

Tả Mạc buồn chán đưa tay về phía Tiểu Hỏa: "Tiểu Hoa, qua đây."

Tiểu Hỏa nghe vậy lập tức hoan hô, nhảy nhót bay tới trước mặt Tả Mạc. Tả Mạc nắm lấy Tiểu Hỏa, mềm mại vô cùng, cảm giác vô cùng tốt. Hai tay hắn nắm lấy Tiểu Hỏa, hiếu kỳ để trước mặt, không ngừng sờ loạn: "Ồ, sao không phun lửa?"

Tháp nhỏ vốn cũng muốn chạy tới góp vui, vừa nghe vậy lập tức rụt cổ chạy về.

Tiểu Hỏa đnág thương bị Tả Mạc dày vò trong tay, mãi tới lúc nó phun ra một ngọn lửa nhỏ. Nghĩ tới đấy, Tả Mạc càng thêm hăng hái, càng ra sức nắn bóp.

"Thú vị! Thật thú vị!"

Tiểu Hỏa liền thành một cái túi khí biết phun lửa, bóp một cái sẽ phun ra một ngọn lửa. Tiểu Hoa rên rỉ chi chi mãi nhưng làm thế nào cũng không giãy khỏi đôi tay hắn, chỉ có thể khuất nhục không ngừng phun lửa.

Tháp nhỏ chạy về đỉnh đầu A Quỷ, đứng cùng Tiểu Hắc, đồng tình nhìn Tiểu Hỏa.

Bỗng dưng, đôi tay Tả Mạc đau nhức, không khỏi buông lỏng, TIểu Hỏa nhân cơ hội giãy khỏi tay hắn.

Tả Mạc quay sang, nghênh tiếp hắn là ánh mắt đầy khinh bỉ của chim ngốc, vừa rồi là nó mổ vào tay Tả Mạc một cái.

Hắn ngơ ngác nhìn chim ngốc, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Cái mổ đó… Lực lượng thật manh!

Mình đã là Đại Nhật ma thể rồi… Bị mổ một cái lại không nắm được nữa…

Hắn có phần không dám tin nhìn chim ngốc, song cảnh tượng tiếp theo lại khiến hắn càng thêm kinh ngạc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.