Chương trước
Chương sau
Tả Mạc nghĩ tới âm châu.

Chẳng phải âm châu có âm khí sao? Hơn nữa âm khí của âm châu ngưng thực hơn hẳn âm khí của âm sát. Tả Mạc càng nghĩ càng hưng phấn, dứt khoát lấy ra một viên âm châu, bắt đầu cân nhắc.

Thần thức đối thần thức là dị thường mẫn cảm. Tả Mạc trước khi tra xét đã sớm dùng thần thức dò xét rõ ràng màu xám âm thứ. Bất quá tình huống của âm châu cùng âm khí quanh thân âm sát là bất đồng, âm khí của âm châu ngưng thực hơn hẳn âm khí của âm sát, làm sao dùng thần thức thao tác, lại cần hắn chậm rãi tìm kiếm.

Hắn gọi loại gai nhọn màu xám này là âm thứ.

Tả Mạc đắm chìm trong suy tư. Hắn không sợ tìm kiếm, sợ nhất là không tìm ra phương hướng. Hiện tại tìm được phương hướng rồi, liền thành công một nửa.

Bồ yêu như có suy nghĩ gì đó, nhìn thoáng qua Tả Mạc, không nói chuyện, an tĩnh bay về phía trước, Tả Mạc theo bản năng đi sát sau hắn.

Tả Mạc không chú ý tới, mặt đường dưới chân đang dốc xuống phía dưới.

Bồ yêu lặng yên nở một nụ cười âm hiểm nơi khóe môi.

Chi!

Tả Mạc đột nhiên giật mình, từ trong trầm tư tỉnh lại, ngẩng đầu liền chứng kiến một con âm sát từ cách đó không xa đang lao về phía hắn!

Bất quá có thể nói hắn hiện giờ đã là ngựa quen đường cữ, cũng không kinh hoảng, ném ra một trận bàn mê tung trận. Trận bàn mê tung trận luyện chế rất dễ dàng, cho nên Tả Mạc chuẩn bị nhiều nhất. Trong bách bảo nang nặng trịch bên hông hắn hắn chứa đầy các loại trận bàn cấp thấp, nếu không phải thân thể hắn hiện giờ đã luyện "kim cương vi ngôn" tới cảnh giới "kim y thân thể", khí lực tăng lớn, riêng đống trận bàn này cũng đủ đè bẹp hắn.

Quả nhiên, âm sát bị kiềm hãm.

Nhưng rất nhanh, con âm sát làm cho Tả Mạc rung động. Âm khí quanh thân âm sát quay cuồng không ngớt, ba âm thứ màu xám đột nhiên bắn nhanh về bốn phía, mê tung trận mới hình thành liền bị xé tan như giấy dán tường.

Tả Mạc lúc này mới chú ý thấy âm khí quanh thân con âm sát này càng đậm đặc hơn mấy con trước, hình thể lại nhỏ hơn. Âm khí màu xám quanh thân nó vì quá mức ngưng thực, nhìn qua như màu đen của mực vậy.

Đáng chết! con âm sát này không phải hàng phổ thông.

Nhìn liếc qua Bồ yêu đã sớm lùi qua một bên, vẻ mặt cười xấu xa. Không cần nghĩ Tả Mạc cũng biết khẳng định là tên vô lại Bồ yêu này giở trò quỷ.

Chỉ alf lúc này hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa, con âm sát này bắn ra ba âm thứ, sau đó còn không việc gì. Không giống nhưng con âm sát trước, sau khi bắn ra âm thứ đều héo rũ, Tả Mạc cảm thấy không ổn. Trận bàn trong bách bảo nang chỉ còn hạng thông thường như mê tung trận, tinh phẩm như phược long trận linh tinh vừa mới bị hắn dùng hết.

Luống cuống tay chân, Tả Mạc khó khăn lắm mới né qua âm sát, âm sát bay sát qua người hắn mang theo âm phong khiến lông tóc toàn thân hắn dựng đứng lên.

Không đợi hắn kéo giãn khoảng cách, sưu sưu sưu, ba âm thứ đột nhiên từ trong cơ thể âm sát bắn ra!

Quá gần!

Tả Mạc không kịp né tránh chỉ có thể biến ra quy giáp thẫn của lạc nguyệt huyền quy giáp.

Phốc!

Quy giáp thuẫn chắc chắn yếu ớt như trẻ con, biến mất cùng một âm thứ, hai cây âm thứ còn lại bắn thẳng về nơi yếu hại của hắn.

Tả Mạc kinh hồn, lúc sinh tử tồn vong, tinh thần hắn tập trung chưa từng có, toàn bộ linh lực, toàn bộ thần thức, đột nhiên vận chuyển điên cuồng!

Không kịp gọi ra phi kiếm!

Không kịp lấy ra binh phù!

Không kịp lấy ra âm hỏa châu!

Trước mắt, thủ đoạn có thể xử dụng chỉ có một – "kim cương vi ngôn".

"Oanh!

Tả Mạc quát lên một tiếng lớn, toàn thân kim quang sáng lên, phút chốc lại tối sầm lại, hào quang tới cũng nhanh, đi càng nhanh hơn, thế cho nên làm cho người ta có một loại cảm giác chợt lóe lên rồi biến mất. Kim quang hiện lên, Tả Mạc toàn thân như làm bằng ám kim, đôi mắt trợn tròn, mặt không chút biểu tình, giống như phật đà hàng lâm, sâm nghiêm mà hờ hững!

Bất chấp mọi thứ, Tả Mạc chìa hai bàn tay vàng lợt, mạnh mẽ chộp lấy hai âm thứ!

Điều khiến kẻ khác thấy quỷ dị là hai tay của hắn đi cực chậm, một cảm giáp áp bách đột nheien sinh ra. Phù trận trên bao tay: "thiên quân".

Cùng lúc đó, đôi hài cấp 3 dưới chân cũng lặng yên sáng lên.

Hai tay Tả Mạc bắt lấy âm thứ.

Ba ba, hai tiếng vỡ nát vang lên, âm thứ như bị búa đạp một cái, đột nhiên nứt toác ra hóa thành âm khí, tán ra bốn phía. Tả Mạc cũng không được chỗ tốt gì, hai tay vung lên, mười ngón tay đau đớn, "kim cương vi ngôn" vận chuyển toàn thân, thiếu chút tán loạn. Nhưng hắn biết lúc này không thể thở ra một hơi trong lồng ngực, cố gắng kiên trì!

Hài cấp 3 dưới chân sáng lên, "thình hành" "na di" phát động, Tả Mạc như một quỷ ảnh, liện túc di chuyển, kéo giản khoảng cách với âm sát.

Thở phì phò, Tả Mạc nhìn kỹ con âm sát trước mặt.

Vừa rồi biến hóa mạo hiểm liên tục, dọa sợ hắn, hắn cũng không biết vừa rồi mình làm sao có thể chống đỡ được, tim đập thình thịch, tựa như trống trận trùng điệp. Lúc trước quá khẩn trương, ngược lại không kịp sợ hãi, lúc này dần khôi phục tinh thần, sợ hãi lại chiếm cứ thân thể hắn.

Âm sát thật lợi hại!

Âm sát tựa hồ nhận thấy sự lợi hại của Tả Mạc, lần này không có nhào lên nữa, mà bảo trì thế giằng co với Tả Mạc, âm khí quanh thân nó vẫn quay cuồng không đình chỉ, không chút nhúc nhích. Tả Mạc càng không dám thả lỏng, âm sát trước mắt tựa hồ như một cây cung bị kéo căng, chỉ cần thoáng có ngoại lực nó sẽ bắn ra.

Tả Mạc gọi ra trích thủy kiếm, sờ tận tay lúc anfy lòng sợ hãi mới giảm bớt, trái tim đang đạp loạn xạ cũng dần bình tĩnh lại.

Hắn đột nhiên hơi hiểu ra, ý nghĩa của phi kiếm với kiếm tu.

Bất quá lúc này không phỉa thởi điểm nghĩ tới, trước mắt phải xử lý con âm sát chết tiệt này đã!

Phi kiếm trong tay, Tả Mạc tin tưởng tăng lên, không hề do dự, ra tay toàn lực.

"Thất xoáy."

Bảy lốc xoáy do vô số kiếm quang tạo thành vây chặt âm sát ở trong, hàn khí tán ra, kiếm quang lần lượt thay đổi!

Âm sát vận sức chờ phát động cũng phóng ra công kích.

Trong đám âm khí ngưng thực của nó, đột niên bắn ra một đám âm thứ, như một đóa hóa, lấy nó làm nhụy nở ra bốn phía.

Âm thứ cùng "thất xoáy" đụng vào nhau.

Ba ba ba!

Liên tiếp tiếng vỡ vụn dày đặc vang lên như pháo nổ, không dứt bên tai.

Bảy lốc xoáy nháy mắt bị đánh nát, kiếm quang thoát ra từ lốc xoáy bị đánh tan, uy lực không giảm mà tăng. Bảy lốc xoáy do kiếm quang tạo thành vỡ tan, khu vực trung tâm lập tức tán loạn, cực kỳ hỗn loạn, loạn lưu lan tràn. Trong loạn lưu, vô số kiếm quang lớn nhỏ vỡ thành từng mảnh nhỏ bay tán loạn, tựa như vô số lưỡi dao cát, nghiền.

Âm sát đáng thương đứng ở trung tâm loạn lưu, lập tức bị vô số mảnh nhỏ kiếm quang cắt tới!

Tả Mạc mừng rỡ, hắn cũng không ngờ tới, "thất xoáy" vỡ tan uy lực lại tăng lớn.

Âm khí nồng đậm ngưng thực quanh âm sát, vết thương do kiếm quang tạo ra cũng lớn hơn bình thường rất nhiều. Chứng kiến âm sát giãy dụa trong loạn lưu, Tả Mạc lúc này mới hơi yên tâm, hắn rốt cục chiếm thượng phong. Con âm sát này thật lợi hại!

Ngẫm lại con âm sát trước bị mình dùng một kiếm tiêu diệt, so với con âm sát trước mắt căn bản là không cùng cấp bậc.

Bỗng nhiên, âm sát phát ra tiếng thét chói tai, âm khsi quanh thân đột nhiên co rút lại.

Tả Mạc cả kinh.

Lực lượng của loạn lưu đã suy kiệt, kiếm quang vỡ tan cũng mất đi sự sắc bén. Âm khsi quanh thân âm sát co rút lại, thân thể nó cũng trở nên càng ngưng thật, vết kiêm quang cắt thương phát ra tiếng bốp bốp như thuộc da.

Còn có thủ đoạn!

Con âm sát này thủ đoạn ùn ùn, khiến cho Tả Mạc trợn mắt há mồm, thầm hô không ổn. Tuy rằng không biết sau đó âm sát có chiêu gì, hắn cũng quyết định ra tay trước là thượng sách.

Lại là "thất xoáy."

Bảy lốc xoáy kiếm quang, lại xuất hiện xung quanh âm sát, loạn lưu cùng mảnh nhỏ kiếm quang mất đi lực lượng lại bị bảy lốc xoáy hút vào. Bấy lốc xoáy lập tức lớn gấp đôi, xoay tròn tốc độ cao phát ra tiếng tê tê rõ ràng, nhiếp lòng đoạt phách.

Bảy lốc xoáy vẫn ép âm sát ở trong, lúc này hình thể nó đã biến thành nhỏ như giỏ trúc, toàn thân đen lóng lánh như mực lấp lánh vậy.

Tả Mạc cắn răng, mạnh mẽ nghịch vận linh lực!

"Phá!"

Phanh!

Bảy lốc xoáy thô to đồng thời vỡ tan, vô số mảnh nhỏ kiếm quang bắn ra bốn phía.

Vị trí âm sát cùng là chỗ mảnh nhỏ kiếm quang giày đặc nhất, là vị trí chịu lực mạnh nhất. Nháy mắt, hàng trăm mảnh nhỏ kiếm quang bắn lên người âm sát.

Phốc phốc phốc!

Thân thể như mực của âm sát gợn lên vô số sóng, thân thể âm sát dao động một hồi.

Tả Mạc khóe miệng tràn máu tươi, vừa rồi mạnh mẽ nghịch chuyển linh lực khiến hắn bị thương kinh mạch. Bất quá mắt hắn vẫn lộ ra vẻ phấn chấn, chiêu thất xoáy này thuyệt đối là chiêu thất xoáy mạnh nhất kể từ khi hắn tu kiếm tới giờ.

Nguyên lai đôi khi kiếm chiêu tan vỡ lại có thể đề cao uy lực, hắn có điều ngộ.

Thương tổn tạo ra cho âm sát ở đợt "thất xoáy" thứ hai thật lớn, từ hình thể ổn định của nó có thể nhìn ra. Lúc trước thân thể nó như một đám mực dính nhớp nháp, phập phềnh trên không trung, hết sức ổn định. Trải qua vô số mảnh nhỏ kiếm quang như bão táp đả kích, thân thể như mực của nó có dấu hiệu bất ổn, thỉnh thoảng có giọt dịch như mực, âm khí nồng đậm chảy rơi từ người nó xuống. Nhưng chưa tới mặt đất, âm khí tối tăm đã tiêu tán trong không khí.

Có lẽ âm sát đã bị chọc giận sau lần công kích này!

Tả Mạc có thể cảm nhận rõ ràng sự phẫn nộ của nó, thần thức của nó truyền ra sự phẫn nộ!

Nhưng lúc này, một đám âm khí như mực thoát ly thân thể âm sát. Khiến Tả Mạc kinh ngạc là đám âm khí nhỏ sau khi thoát ly âm sát cũng không tiêu tán trong không khí.

Bỗng nhiên, tim Tả Mạc như nhảy khỏi lồng ngực!

Hắn thấy được, một lũ thần thức của âm sát đang chui vào trong đám âm khí nhỏ kia!

Âm thứ!

Ngẫm lại uy lực cường đại của âm thứ, nhìn vào đám âm khí như mực kia, nếu dùng âm khí nồng đậm luyện chế tahnfh âm thứ, uy lực chỉ sợ…

Tả Mạc không rét mà run.

Chính mình dùng chiêu nào đây? Ly thủy phần thiên? Hay là phù binh? Hay là âm hỏa châu?

Âm hỏa châu… Tả Mạc bỗng nghĩ tới việc trước mình vẫn suy nghĩ làm sao vận dụng âm khí nơi âm châu tạo ra âm thứ. Vừa rồi mình chẳng phải đau đầu vấn đề âm khí quá nồng khiến không dễ dụng thần thức thao túng sao?

Nhìn vào đám nhỏ âm khí nồng đậm nơi âm sát trước mặt, cẩn thận cảm nhận sự biến hóa nơi đó.

Tả Mạc bỗng có cảm giác, âm sát trước mắt, tựa như vị lão sư tốt nhất, từng bước hướng dẫn hắn làm sao sử dụng âm khí cùng thần thức để luyện chế âm thứ.

Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lấy ra một viên âm châu, học âm sát, quán thâu thần thức vào âm châu.

Bồ yêu đứng bên xem náo nhiệt, lúc này vẻ mặt ngạc nhiên, mắt tròn mắt dẹt nhìn Tả Mạc.

Này… tên người này muốn làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.