*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên con đường âm u, Ân Tử Di cứ một mình đi thong thả, đột nhiên ở phía trước xuất hiện một trận gió, làn váy màu tím cùng áo choàng tối màu trên người nữ tử theo cơn gió kia mà bay phần phật, mái tóc dài buông xỏa cũng thổi tung lên, nhìn qua có cảm giác như không tồn tại.
Thực yên lặng a……. Ân Tử Di thầm nói, bản thân nàng coi như là sống ba đời, trừ bỏ hơn hai mươi năm sống ở ngoài kia lúc đầu, thì vẫn là một người lẻ loi độc hành, nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen, có lẽ chính nàng vốn nên là một người, đi đến hết đời!
Nghĩ vậy, nữ tử cười khẽ một tiếng, đi ra khỏi con đường âm u, ngẩng đầu nhìn trăng sáng như ngọc trên bầu trời, theo bản năng giơ tay với tới, cũng không biết là thời điểm nào mà dưỡng thành thói quen như vậy, lần nào thấy cũng không tự giác mà đưa tay ra muốn chạm vào, rõ ràng là sẽ không đụng tới không phải sao?
A…….. Thời gian trôi qua thật là nhanh……..
Nữ tử hạ tay xuống, xoay người rời đi, dưới ánh trăng, bóng dáng mảnh khảnh kia thật là cô tịch, cũng thật kiên cường.
Ba ngày sau.
Một nữ tử một thân tử y lười biếng tựa vào cái ghế to màu xanh ngọc, trước mặt nàng là một quảng trường rộng lớn, không có người, nhìn qua thật là yên tĩnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-nu-phu-dao-hoa-kiep/2106906/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.