Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mặc y nam tử động thủ và tử y nữ tử ra tay chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng, nữ tử đã thu tay lại, nhẹ nhàng từ trên không trung bay xuống, xiêm y trên người cũng bay bay, vộ ra diện mạo của nàng.

Tiết Mật nhìn thấy khuôn mặt đã lâu ngày chưa gặp tới kia, không thể tin được lùi hai bước, may mắn được Thích Vô Thương đỡ lấy.

“Tử y tiên tôn!” Một thanh âm trầm thấp vang lên phía sau hai người.

Tiết Mật quay đầu, trong mắt hiện lên mạt vui mừng, “Sư phụ!”

“Sư phụ?” Ân Tử Di hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn bạch y nam tử ở phía sau Tiết Mật trên mặt đeo một mặt nạ khắc hồng liên, hai mắt híp lại, nở nụ cười, “Tiết Mật, ngươi chính là người tu tiên, thế nhưng lại bái một người tu ma làm sư phụ, cho dù hắn là tôn giả trong những người tu ma, nhưng tiên sĩ như ngươi thì học được năng lực gì chứ. Lúc trước ta muốn mang ngươi nhập thượng giới, ngươi không muốn, chẳng lẽ đây là lựa chọn của ngươi?”

Nghe vậy, người xung quanh tất cả đều bí mật nhìn về Tiết Mật, sâu trong đáy mắt ẩn giấu tia đố kỵ, nhưng vị ngại ma tôn Hồng Liên còn ở đây nên không dám biểu lộ rõ ràng lắm.

Nữ tử dung mạo xấu xí kia thì có cái đức hạnh gì mà lọt vào mắt của tiên tôn đại nhân, chủ động muốn mang nhập thượng giới, không ngờ đối phương còn cự tuyệt, đã cự tuyệt tiên tôn đại nhân rồi mà hiện tại còn tới đây. Không chỉ có thế, lại còn bái một trong hai vị tôn giả ở thượng giới làm sư phụ, tuy vị này là ma tôn, có thể không dạy cho nàng được cái gì, nhưng trong tay hẳn là có rất nhiều pháp khí đan dược, mà cho dù không có đi nữa, thì với danh hiệu ma tôn, thì thượng giới không phải là nơi mặc cho nàng tiêu dao tự tại sao, nào có người nào dám trêu chọc chứ, loại may mắn này thật đúng là khiến mọi người đỏ cả hai mắt a!

“Ta…….” Tiết Mật vừa mới mở miệng, đã bị Mộ Bạch Y ở phía sau chen ngang.

“Chuyện của nàng không cần tử y tiên tôn ngươi quan tâm!” Nam tử thanh âm lạnh như băng.

“A…….” Tử y nữ tử khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt nháy mắt rét lạnh, vung ống tay áo một cái, một đạo quang nhận màu tím xinh đẹp phóng tới mấy người Tiết Mật.

Thấy thế, Mộ Bạch Y vội vàng đẩy Tiết Mật và Thích Vô Thương ra, hai tay khép lại đón lấy quang nhận kia, xẹt ra điện quang hỏa thạch, cả người kêu lên một tiếng đau đớn, bị công kích kia đánh lùi vài bước, mới chậm rãi dừng lại.

Mà hai người lại bị trận va chạm đó đánh bay ra ngoài, sống chết không rõ.

Chấn động qua đi, bạch y nam tử hai tay run rẩy, thả xuống dưới, mặt nạ trên mặt cũng xuất hiện một vết nứt, ngẩng đầu nhìn nữ tử phía trước, sắc mặt ngưng trọng. Quả nhiên hắn không phải là đối thủ của người đó, bình thường giữa tôn giả tu vi tới đỉnh và mới đạt được là không cùng một cấp bậc, hiện tại nên giải quyết thế nào đây?

“Mật nhi!” Ở bên kia Tiết Linh thấy tình hình dưới chân núi không ổn, vội vàng kêu lên.

Ân Tử Di nghe tiếng quay lại nhìn, trong mắt hàn ý càng sâu, tay phải chuyển hướng về Tiết Mật, năm ngón tay giơ thành trảo, nháy mắt đã đem Tiết Mật đang hôn mê hút lại gần.

“Mật nhi, không cần!” Tiết Linh nhìn thấy Tiết Mật rơi vào tay tử y tiên tôn, trong lòng càng nóng nảy, nhưng trước thế công của những người trước mặt nên không thể thả lỏng, chỉ có thể đối chiến, bất ngờ không kịp phòng bị bị một người hạ thủ, một chưởng đánh vào sau lưng nàng, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

“Linh nhi!” Vũ Văn Tắc vội vàng tách khỏi đối thủ, một tay đỡ lấy Tiết Linh, đem nàng bảo hộ ở phía sau.

Ân Tử Di nhìn thấy Tiết Linh ở bên kia xảy ra chuyện, cười nhạo một tiếng nói, “Hồng Anh đủ rồi, theo ta trở về!”

“Chủ thượng!” Hồng Anh cả kinh nói, hiện tại rõ ràng bọn họ đang chiếm thế thượng phong, vì sao phải rời đi, vì sao không một lưới tóm hết bọn chúng?

Ân Tử Di như hiểu tia nghi hoặc trong mắt hồng y nữ tử, nhẹ giọng nói, “Hôm nay không phải lúc, người còn chưa tới đủ! Ta nhớ lúc trước đã nói với ngươi không cần để ý chuyện này, nhưng ngươi lại cố tình dẫn theo nhiều người tới đây vây bắt, thậm chí còn mang theo Liễu Du, hiện tại ta lệnh cho ngươi rời đi ngươi cũng không nguyện ý, khi nào mà lời nói của ta không có trọng lượng vậy? Hay ngươi muốn thay ta chỉ huy mọi chuyện!” Nói xong, trên mặt nữ tử không có một tia biểu tình, nhưng làm người nghe đáy lòng dâng lên cỗ hàn khí.

“Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần!” Nghe vậy, Hồng Anh vội vàng quỳ xuống.

Tùy tùng ở phía sau cũng phần phật quỳ xuống hết, cũng không thèm để ý nếu bọn họ đều quỳ xuống, thì hai người Tiết Linh ở phía sau tùy thời có thể lấy đi tính mạng bọn họ. Mà cách Ân Tử Di không xa Liễu Du tiên quân cũng giãy dụa đứng dậy, hướng nữ tử quỳ xuống, máu ở trên mặt còn đang chảy dòng dòng, mơ hồ tầm mắt không thấy rõ, nhưng thân mình vẫn thẳng tắp quỳ không có chút đung đưa nào.

Thấy tình hình vậy, trên mặt Ân Tử Di vẫn không có biểu tình gì, chỉ nhìn bọn họ một hồi, dẫn theo Tiết Mật xoay người ly khai, đám người Hồng Anh ở phía sau cũng vội vàng đuổi theo, toàn bộ quá trình không có một tiếng vang.

“Ba ngày, ta chỉ cho các ngươi thời gian ba ngày, vào tử y điện của ta cứu Tiết Mật, nếu không làm được các ngươi cứ đợi mà nhặt xác của nàng đi!”

Thanh âm của nữ tử từ xa xa truyền đến, không để cho người ta phản bác.

“Mật nhi……” Tiết Linh che ngực chạy theo, mới chạy được hai bước đã té ngã trên mặt đất.

Vũ Văn Tắc vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng, nhìn sắc mặt nữ tử tái nhợt, cùng ánh mắt thê lương, đau lòng nói, “Vẫn còn ba ngày, trong ba ngày này chúng ta trước hết chữa khỏi thương thế trên người nàng, rồi lại đi cứu Mật nhi, được không? Lấy tình trạng của nàng bây giờ cho dù có đuổi theo, thì cũng là chuyện vô ích a!”

Nghe vậy, Tiết Linh quay đầu nhìn hắn, thật lâu sau mới gật đầu, ánh mắt chậm rãi kiên định hẳn lên, sau đó hai người dựa vào nhau đi xuống dưới chân núi.

“Vấn ngạo mạn giống trước kia a, thật là làm người khác không ưa mà!” Mộ Bạch Y gỡ mặt nạ hồng liên trên mặt xuống, nhìn phương hướng Ân Tử Di biến mất, nở nụ cười.

“Ngài là sư phụ của muội muội ta sao?” Một giọng nữ có chút suy yếu đột nhiên vang lên.

Mộ Bạch Y xoay người, chờ đến khi thấy rõ diện mạo của nữ tử, kinh ngạc nhíu mày, khóe miệng gợi lên độ cong ý vị thâm trường, “Ngươi là tỷ tỷ của Tiết Mật?”

“Đúng vậy, cám ơn ngài trong thời gian qua chiếu cố muội muội của ta!” Tiết Linh hơi xoay người, có lễ nói.

“Không ngại!” Hai mắt Mộ Bạch Y vẫn nhìn chằm chằm mặt Tiết Linh, Vũ Văn Tắc ở một bên vừa mới nâng Thích Vô Thương dậy nhìn thấy không khỏi nhíu mày.

Đúng lúc này, Mộ Bạch Y đột nhên lại nghiêng đầu nhìn phương hướng Ân Tử Di ly khai, ánh mắt biến hóa kỳ lạ.

Ân Tử Di, ngươi đúng là nữ nhân đáng thương a, từ đầu đến cuối đều là……

Bên này, Tiết Mật xoa xoa đầu có chút đau, nhìn mọi thứ trước mặt, bỗng ngẩn ra.

Rèm cửa toái hoa, giá sách bằng gỗ, ghế sô pha màu trắng hạt gạo lót một tấm vải mềm mại ở phía trên, nhìn hình ảnh quen thuộc mà xa lạ này, chẳng lẽ lại xuyên qua.

“Tỉnh?” Cửa phòng bị đẩy ra, một nữ tử mặc một bộ váy màu tím bưng cái khay đi đến, trên đó bày hai ly nước trái cây cùng mấy khối bánh ngọt.

Chỉ thấy nàng đặt cái khay lên bàn gần giường, nhìn Tiết Mật cười thực ôn hòa.

Tiết Mật khiếp sợ nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, cùng với mái tóc dài uốn lượn, bộ váy liền áo màu tím trên người nàng mà đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, miệng khẽ nhếch, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, làm cái gì đây.

“Sao? Thay đổi quần áo liền nhận không ra sao?” Nữ tử cầm ly nước trái cây đưa cho Tiết Mật.

Tiết Mật theo bản năng nhận lấy, cầm ở trong tay, “Ngươi sao lại…….”

“Ở trong phòng của mình chẳng lẽ không được ăn mặc thoải mái một chút sao? Nơi này là không gian riêng của ta, chưa từng có người nào tiến vào, ngươi là người đâu tiên.” Nữ tử cầm một ly nước trái cây khác, nhấp một ngụm.

Thấy thế, Tiết Mật cũng uống một ngụm nước trái cây trong ly thủy tinh trong suốt, này, ly thủy tinh? Còn mấy thứ trong phòng này chẳng lẽ…….

“Tất cả đều là ngươi…….” Tiết Mật kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, cũng không tệ phải không, ta làm giống phòng ở hiện đại của ta, nếm thử một chút, ta làm rất lâu đó!” Ân Tử Di đem bánh ngọt lại gần Tiết Mật.

Nghe vậy, Tiết Mật thuận tay cầm lấy một khối, sau đó mắt cong cong, thật là ngon a!

Đã lâu rồi chưa có được ăn, tuy lúc trước ở trong ba nghìn thế giới cũng thử một ít đồ ăn ở hiện đại, nhưng có thể là vì lúc đó tâm tình xao động, nên hương vị có chút không giống, hiện tại tâm tình tuy cũng không có tốt, nhưng cảm giác vui vẻ không biết là vì sao.

Bỏ qua thân phận của hai người và tình cảnh hiện tại, Tiết Mật có ảo giác như đang ở hiện đại sau bữa trưa cùng bạn thân ăn bánh uống trà, mà tay nghề của đứa bạn này thật là không tồi.

Không ngờ nữ nhân trước mặt này lại biết làm nhiều thứ như vậy, nàng ta là xuyên cả người qua a, bất luận ở đâu, thì cũng xứng đáng là nữ chủ, thật không biết nàng vì sao…….

“Ta nhớ ngươi nói ở hiện đại không còn người thân phải không? Chẳng lẽ cũng không có bạn trai hay bạn tốt nào sao?” Nhìn thấy Tiết Mật ngoan ngoãn ăn bánh ngọt, Ân Tử Di cười cười hỏi.

“Ân…….” Tiết Mật nuốt miếng bánh ngọt trong miệng, chậm rãi đáp, “Ta không có bạn trai, còn bạn tốt thì chắc là mấy người bạn cùng phòng học cùng nhau bốn năm đại học đi.”

“Vậy à, kỳ thật mà nói, ngươi so với ta may mắn hơn nhiều!” Ân Tử Di nhìn Tiết Mật mỉm cười, đáy mắt lại tràn đầy bi thương, nhìn bi thương kia Tiết Mật nhất thời mở to mắt.

“Lúc ta rời đi, cha mẹ ở hiện đại vẫn còn khỏe mạnh, trong nhà chỉ có ta là con gái một, tuy không phải là giàu có, nhưng chuyện cơm áo không phải lo lắng, hơn nữa ta còn có một người bạn trai kết giao tám năm…….” Nói đến đây, ánh mắt nữ tử lộ ra tia ôn nhu.

……….

“A Đông, lại đợi Y Y cùng đi học đó à?” Sáng sớm, hàng xóm đi ra hắt nước, liếc thấy bóng dáng đứng dưới gốc cây đào mà mỗi ngày đều nhìn thấy, trêu đùa.

“Dạ vâng.” Chàng trai mặc đồng phục màu trắng lưng đeo túi sách màu xanh, mỉm cười đáp.

“Y Y con bé kia ngày nào cũng dậy trễ, làm khổ cháu lúc nào cũng phải chờ nó!” Hàng xóm một tay cầm chậu rửa mặt cười nói.

“Không sao ạ, để cho bạn ấy ngủ thêm một chút thì tốt hơn!” Chàng trai vẻ mặt ôn hòa.

“Ai, đúng là, nếu sau này lão Nghiêm mà không gả Y Y cho cháu, người ngoài như thím nhìn không được, ha hả…….” Bác gái cầm chậu rửa mặt che miệng nở nụ cười, trong mắt tràn đầy bỡn cợt.

“Thím Vương…….” Chàng trai mặt đỏ bừng.

“Ai nha, đứa bé ngươi da mặt thực mỏng, không nói nữa, không nói nữa!” Bác gái cười cười đi vào nhà của mình.

Mà nhà bên cạnh, một cô gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi mặc đồng phục  đồng màu, tóc cột đuôi ngựa vội vã từ trong nhà chạy vọt ra, ở phía sau còn vang lên tiếng gào hổn hển.

“Nghiêm Tử Y con lại không ăn điểm tâm sao!”

“Mẹ, không kịp nữa, con không ăn đâu, sắp trễ rồi!” Cô gái lao như bay ra khỏi nhà, vừa ngẩng đầu liền thấy chàng trai mặc đồng phục màu trắng đang đứng dưới gốc đào, nhìn mình bất đắc dĩ cười.

Gió thổi qua, những cánh hoa hồng nhạt rơi đầy mặt đầy cổ hắn.

Cô gái chạy vội tới, sau đó kéo tay chàng trai chạy về phía trước, vừa chạy vừa nén giận, “Cận Hướng Đông, sắp trễ rồi, cậu còn ngây ngốc đứng ở đây đợi tớ sao, nhanh lên nhanh lên!”

Khi đó, tuổi thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết, cũng không ai đoán trước được rằng từng lần chờ đợi này về sau trở thành một vết thương lòng vĩnh viễn cũng không xóa được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.