Mảnh đất cháy đen, khắp nơi nở rộ đóa hoa màu đỏ tươi, trừ cái đó ra không còn thứ nào khác. Bạch y nam tử nhắm mắt ngủ ở nơi đó, dường như không hay biết chuyện gì, nhìn qua thật không hợp.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nam tử mới từ từ tỉnh lại, nhìn chung quanh một mảnh yên tĩnh, trong lòng dâng lên khủng hoảng khôn cùng.
“Sư phụ, sư thúc!” Nam tử hô to hai tiếng, mảnh đất to như vậy mà một tia hồi âm cũng không nghe thấy.
Quân Ngọc Hàn đứng dậy, mới nhấc chân, một khối trúc bài màu tím từ trên người hắn rơi xuống.
Nam tử ngây ngốc nhìn đồ vật kia, sau đó cúi xuống nhặt lên, cầm trúc bài nhẹ nhàng dán lên ngực mình, cả người rầm té xuống đất.
“Mật nhi, ta không còn cái gì cả……. Sư phụ, sư thúc……. Cũng không thấy đâu…….Chỉ còn nàng……. Nàng ở đâu? Mật nhi……. Mật nhi…….” Nam tử nhắm hai mắt lẩm nhẩm nói, một giọt lệ từ khóe mắt chảy vào hai bên thái dương.
“Quân Ngọc Hàn…….” Nhìn hình ảnh phía trên Tiết Mật nhịn không được che miệng khóc nấc lên, càng không dám nhìn nam tử đứng bên cạnh, nước mắt theo kẽ tay không ngừng rơi xuống, vì sao người như vậy lại gặp phải loại chuyện này? Vì sao? Rõ ràng hắn luôn trợ giúp cho người ta sao…….
Nhìn thấy, Thích Vô Thương không khỏi quay đầu nhìn Quân Ngọc Hàn, mày nhíu chặt, lúc này hắn cũng không biết nói gì.
Nhưng vẻ mặt đối phương rất lạnh nhạt giống như người ở trên hình ảnh kia không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-nu-phu-dao-hoa-kiep/2106897/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.