Tống Thư Hàng gọi đầu cá và canh thịt bò nổi tiếng của quán trước, sau đó lại gọi thêm hơn mười món ăn nữa. Còn lại thì đợi khi nào đám bạn cùng phòng tới bọn nó sẽ tự gọi.
Thật ra giá cả ở tiệm này cũng khá rẻ, hơn nữa lúc trước hắn mới kiếm được chút tiền, dư sức mời một bữa cơm.
Chỉ là trong phòng hơi oi bức, điều hòa cũ quá rồi cho nên không mát chút nào.
Tống Thư Hàng vừa nghĩ ra, điều động tinh thần lực phóng thích chút hàn khí bên trong phong hồn băng châu ra, nhiệt độ trong phòng lập tức trở nên dễ chịu hơn.
Mười lăm phút sau, ba thằng bạn cùng phòng dẫn theo cô bạn gái loli của Cao Mỗ Mỗ và cái đuôi Gia Cát Trung Dương đi tới.
- Thư Hàng, rủ thêm vài người tới có sao không.
Cao Mỗ Mỗ đẩy mắt kính:
- Dù mày mà bảo có sao thì cũng thế thôi.
- Mày đã nói đến vậy rồi tao còn nói được gì nữa?
Tống Thư Hàng cười nói.
- Không… thật ra tao muốn nhắc mày chú ý một chút. Có vậy thì tao mới tiện kiếm cớ đuổi thằng cục nợ này đi.
Cao Mỗ Mỗ chỉ thẳng vào Gia Cát Trung Dương không chút lưu tình.
Cái cục nợ này đúng là phiền chết đi được, hiếm hoi lắm cậu mới có thời gian ở riêng với bạn gái, mà thằng này cứ bám theo làm bóng đèn mãi.
Gia Cát Trung Dương lắc đầu:
- Cao Mỗ Mỗ à, mày lại ngạo kiều nữa rồi, người đẹp trai ngời ngời như tao sao có thể là cục nợ được?
Cao Mỗ Mỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-lieu-thien-quan/4284123/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.