Sau khi trở lại kí túc xá, Tống Thư Hàng mở cửa ra gọi khẽ:
- Tao về rồi đây.
Không có ai trả lời hắn.
Trong phòng không có ai à?
Hắn lại cúi đầu nhìn chỗ tủ giày, đơn xin nghỉ của hắn đã mất tăm, chắc là bạn cùng phòng đã chuyển cho giáo viên giùm cậu rồi.
- Còn chưa tan học à? Rõ ràng buổi chiều chỉ học có bốn tiết, nhưng giáo sư Nhân Thủy bị gãy hai chân đến giờ còn chưa xuất viện, cho nên chiều nay đáng lẽ chỉ có hai tiết mới đúng chứ?
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Chẳng lẽ mấy tên kia lại chạy qua chỗ phòng Dương Đức thuê ở ngoài à?
Vậy cũng được, bọn nó không có ở đây thì Dược Sư tới đây thu phi kiếm truyền thư cũng tiện hơn, khỏi cần lo mấy tên bạn cùng phòng khác nhìn ra điều gì khác thường.
Nghĩ thế, hắn cởi giày, chuẩn bị bước vào phòng.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng nói chuyện phát ra từ trong phòng.
- Cao Mỗ Mỗ, tôi lạy cậu đó, trong số những người tôi quen thì chỉ có mỗi mình cậu là có kinh nghiệm quen bạn gái thôi!
Một giọng nói trung tính nhưng khá thanh thúy vang lên.
- Cho nên cậu muốn nói gì với tôi hả? Đứng xa tôi ra một chút đi, cái bản mặt của cậu bây giờ nhìn tởm quá! Có chuyện gì thì nói huỵch toẹt ra, tôi còn phải ra ngoài có việc đây. Cao Mỗ Mỗ trả lời.
Đứng trước mặt cậu ta là một học sinh con lai, tóc vàng mặc đồng phục đại học Giang Nam!
Người nọ thoạt nhìn trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-lieu-thien-quan/4284054/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.