Bấy giờ, thiên lý truyền âm tiêu trong tay Tống Thư Hàng vang lên giọng nói của Bạch Chân Quân:
- Thư Hàng tiểu hữu có đó không? Lúc nãy, đợi chờ nhàm chán quá nên ta đi tu luyện một chút.... Giờ, ta không biết họ đưa ta đi đâu rồi. Ngươi vẫn tìm được ta chứ? Ta đang chuẩn bị đi ra từ lớp xác tượng.
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười:
- Bạch Chân Quân tiền bối, ta đang ở ngay bên cạnh người.
-...- Bạch Chân Quân cảm thấy vô cùng có lỗi.
- Tiền bối, ngươi cứ xuất hiện đi. Đúng rồi, lúc ngươi đi ra từ tượng, ta có cần né đi không? - Tống Thư Hàng hỏi dò.
- Ừm, lùi xa ra chừng mười mét là được rồi, ta có thể kiểm soát uy lực của cú nổ.- Bạch Chân Quân đáp lại với giọng vô cùng tự tin.
Mười mét à? Tống Thư Hàng lùi về sau chừng hai mươi mét.
Thế này tầm hơn mười mét rồi ấy nhỉ? Lúc này, hắn quay đầu lại thì thấy yêu khuyển Đậu Đậu đã bình tĩnh rụt về tới hơn trăm mét, đuôi còn phe phẩy không ngừng.
Tống Thư Hàng nhớ lại cái câu trả lời “vô cùng tự tin” của Bạch Chân Quân, rồi lại nhìn cái mặt bình tĩnh của Đậu Đậu. Hắn chẳng hề do dự, liền nhanh chóng đứng cùng chiến tuyến với Đậu Đậu, chạy ra xa hơn trăm mét mới ngừng.
- Xem ra cũng có đầu óc đấy, gâu! - Đậu Đậu cười gian trá.
- Chỉ là ta cho rằng, ngươi né ra xa như này chắc chắn là có nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-lieu-thien-quan-tu-chan-noi-chuyen-phiem-quan/3162027/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.