Hơn nữa, lực tấn công của "Kim cương căn bản quyền pháp" của Tống Thư Hàng cũng chẳng kém, cấp dưới của đàn chủ bị hạ gục là điều đương nhiên,
- Phào! - Tống Thư Hàng thở nhẹ, rồi lặng lẽ lộ ra sơ hở để cố tình dụ cái kẻ đang ẩn núp cuối cùng kia.
Trong góc tối, Quỳ Hoa tu sĩ cười lạnh. Thân hình hắn bỗng nhiên gồng lên, cơ thể cứng cáp lại uyển chuyển như cơ thể của động vật họ mèo, nhoáng cái đã xuất hiện sau lưng Tống Thư Hàng, hai tay hắn cầm một lưỡi dao găm, đâm thẳng về phía Tống Thư Hàng.
Keng!
Lớp phòng ngự của giáp phù tiếp tục sáng lên, đỡ đòn công kích của Quỳ Hoa tu sĩ.
Đi ra rồi! Tống Thư Hàng chẳng hề do dự, hắn tung cước đạp ra sau ngay tắp lự.
Quỳ Hoa tu sĩ không thể đâm trúng từ đòn đầu, liền lộ ra vẻ tiếc nuối, hắn nhẹ nhàng nhảy đi. Sau đó, hắn sử dụng uy áp với Tống Thư Hàng, trầm giọng bảo:
- Mau ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, Thư Sơn Áp Lực Đại! Đối diện với ta, ngươi không có cửa thắng đâu.
- Công tử Hải sai ngươi tới sao? - Tống Thư Hàng hỏi lại rất thản nhiên, đồng thời, hắn cũng nhìn lớp phòng ngự của giáp phù trên người mình. Lực phòng ngự đã quá mỏng, cùng lắm chỉ đỡ được một đòn của Quỳ Hoa tu sĩ. Không hổ là đệ tử của một đại tông môn như Vô Cực Ma tông, nhát đâm kia có lực công kích chẳng kém cạnh những tu sĩ nhị phẩm bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-lieu-thien-quan-tu-chan-noi-chuyen-phiem-quan/3161994/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.