- Đây thật sự là Đồng Quái Tiên Sư? Thật sự không phải Cuồng Đao Tam Lãng đang online nick của hắn đấy chứ? - Túy Nguyệt Cư Sĩ nói với vẻ nghi hoặc, mặc dù Đồng Quái Tiên Sư lúc trước luôn bói sái, nhưng cũng không ngu ngốc tự tìm chết như thế.
- Ha ha.- Hoàng Sơn Chân Quân.
[Hệ thống thông báo: Đồng Quái Tiên Sư bị chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân cấm nói 1 ngày.]
Từ cái lần mà Đồng Quái Tiên Sư gửi video Hoàng Sơn Chân Quân tiếp đãi Bạch Chân Quân xong, bây giờ càng lúc càng đi xa trên con đường tự tìm chết, không cách nào quay đầu lại được nữa rồi.
- Nếu như không phải từng luyện chế thối thể dịch, chỉ xem đống nhật ký chat này thì ai mà tin được đây là một nhóm tu sĩ hàng thật giá thật đang nói chuyện chứ.- Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Bất quá, Hoàng Sơn Chân Quân còn nhờ vả ‘Lệ Chi Tiên Tử’ gửi nhiều ảnh mỹ nữ lên nhóm, lại còn đặc biệt dặn dò Tống Thư Hàng phải ngắm mỹ nữ nhiều vào, còn phải thường xuyên nghĩ về mấy cô nàng xinh đẹp nữa.
Không phải là chân quân sợ mình bị Bạch Chân Quân tiền bối ảnh hưởng đấy chứ? Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Nếu như loại mị lực đặc biệt trên người Bạch tiền bối mà phát ra thì đúng là không ai chống cự lại được. Dù chỉ là chút mị lực hắn vô tình phát ra trong lúc bế quan ở bên trong pho tượng, cũng khiến cho vô số nam nữ trẻ tuổi, thậm chí là mấy bác gái, ông chú phát cuồng. Còn tạo nên trận đánh nhau quy mô lớn ở đạo quán vô danh trong thôn Lâm Diêu nữa.
Chỉ là bây giờ Bạch tiền bối đã có thể khống chế được mị lực trên người của hắn rồi, chỉ cần hắn không ngẩn người thì cũng chỉ là một người đàn ông có bộ dạng tuấn mỹ hơn người tí thôi, làm gì đến mức có chuyện chứ?
Có lẽ là mấy người Hoàng Sơn Chân Quân còn chưa biết Bạch tiền bối đã có thể khống chế được mị lực bản thân chăng?
- Đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu có online không? - đúng lúc này, Tuyết Lang động chủ đột nhiên lên tiếng hỏi.
Tống Thư Hàng vội trả lời: - Có đây tiền bối, ta vừa mới online.
- Ha ha, Thư Hàng tiểu hữu, khi nào thì ngươi mới đưa Bạch tiền bối đi làm thẻ ngân hàng thế? Mấy hôm trước Bạch tiền bối liên lạc với ba. Nói là muốn dùng chút vàng bạc đổi thành tiền lưu thông bây giờ. Chờ sau khi ngươi đưa hắn đi làm thẻ ngân hàng xong thì ta sẽ chuyển mấy chục triệu qua cho Bạch tiền bối dùng đỡ trước.- Tuyết Lang động chủ cười nói.
Mấy chục triệu dùng đỡ. Tống Thư Hàng lập tức nhớ đến 10 triệu tiền điện thoại trong máy mình….
Nhưng hắn vẫn đáp ngay: - Được, ta sẽ tranh thủ đưa Bạch tiền bối đi đăng ký tài khoản ngay.
Mà sao Bạch tiền bối đột nhiên lại nghĩ tới chuyện đổi tiền thế nhỉ? Hắn cần mua thứ gì à?
Đúng lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ thì Đậu Đậu nhẹ nhàng bay vào, đáp xuống mặt đất.
- Về tới nhà rồi.- Đậu Đậu kêu to.
Tống Thư Hàng bịn rịn không nỡ leo xuống khỏi lưng Đậu Đậu. Móc chìa khóa ra mở cửa.
- Hửm? Sao lại không mở được cửa thế này? - Tống Thư Hàng nghi ngoặc xoay xoay chìa khóa, nhưng cửa vẫn trơ trơ.
Hắn kéo chìa khóa ra nhìn, đâu có sai đâu, cái này đúng là chìa khóa cửa chính mà.
- Chẳng lẽ ổ khóa bị gì rồi? - Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào ổ khóa trên cửa…hình như ổ khóa này có dấu vết bị người ta cạy rồi thì phải?
Là ảo giác à?
- Nhưng không sao hết, Bạch tiền bối hẳn là đang ở trong nhà.- Tống Thư Hàng giơ tay nhấn chuông cửa.
Reng reng reng ~ reng reng reng ~
Tiếng chuông cửa êm tai vang lên.
- ….- Nhưng Tống Thư Hàng lại ngẩn ra, hắn nhìn Đậu Đậu hỏi: - Đậu Đậu, nếu như ta nhớ không lầm thì chuông cửa của chỗ này không phải tiếng reng reng reng ~ reng reng reng ~ nhỉ?
Đậu Đậu liếc mắt: - Từ khi ta tới đây đã ấn chuông bao giờ đâu mà biết.
- Cung đúng, ngươi chưa ấn chuông bao giờ. Hay là do ta nhớ nhầm? - Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Rất nhanh, Bạch tiền bối mỉm cười mở cửa ra: - Về rồi đấy à, Thư Hàng tiểu hữu.
- Ừ, tiền bối, hình như ổ khóa ngoài cửa bị hỏng rồi, chìa khóa không mở được. Lát nữa ta sẽ gọi người đến sửa.- Tống Thư Hàng thuận miệng nói.
- Hỏng rồi à? Ha ha ha! Được đấy.- Bạch tiền bối tiếp tục giữ nguyên nụ cười gần như hoàn mỹ kia.
- À còn nữa, khi nãy Hoàng Sơn tiền bối gọi đến, nói là xe mà hắn đặt mua đã chuyển đến một bãi đổ xe ngầm ở gần đại học Giang Nam rồi, lát nữa sẽ có người liên lạc với ta, để chúng ta qua đó kiểm tra nhận xe.- Tống Thư Hàng đi lên lầu, vừa đi vừa nói với Bạch Chân Quân.
- Xe hơi, phương tiện giao thông ấy à? Tốt quá! - Tống Thư Hàng nói với vẻ hân hoan.
Đang lúc nói chuyện, Tống Thư Hàng đi qua lầu ba mà Bạch tiền bối đang ở, sau đó nhìn thấy có một vị khách ngồi trong phòng. Đó là một cô gái đáng yêu hơi tròn, bất quá lúc này cô ta ngồi ngây đơ ra, trông bộ dạng có vẻ rất gượng gạo.
- Khách của Bạch tiền bối à? - Tống Thư Hàng hỏi.
- Không phải.- Bạch Tôn Giả lắc đầu cười nói: - Là người của Không Không đạo môn, muốn tơi đây trộm huyết thần toản của ngươi, nhưng bị ta bắt lại. Đúng lúc ta định mấy ngày nữa sẽ đưa cô ta đi tìm lại lưu tinh kiếm của ta.
- A, lưu tinh kiếm! - Tống Thư Hàng nhớ Bạch tiền bối từng nói, thanh kiếm kia đã bị một đệ tử của Không Không đạo môn trộm đi mất.
Nhìn cô gái có vẻ đáng yêu kia, Tống Thư Hàng sờ cằm hỏi: - Liệu cô ta có trốn không?
Hơn nữa, cứ để cô ta ở lại trong nhà như thế, liệu cô ta có nhân cơ hội lẻn vào phòng hắn trộm huyết thần toản không?
- Hay là trói cô ta lại đi? - Hắn đề nghị.
Đường thiếu chủ gượng cười một cái với Tống Thư Hàng! Khỉ gió, cô ta còn định lén lút bỏ chạy, giờ lại bị Tống Thư Hàng chặn mất cả đường lui rồi.
Gặp được một cô gái đáng yêu như bà đây, lẽ nào chú mày không thể thương hoa tiếc ngọc được một chút à?
Chú mày ế chỏng gọng chắc rồi! Thằng chết giẫm!
- Ừ, ngươi nói cũng có lý lắm.- Bạch Tôn Giả gật đầu nói.
Sau đó, Đường thiếu chủ bị trói gô cổ, lại cộng thêm một lá bùa giam cầm của Bạch Tôn Giả, cam đoan cô ta không thể chạy được.
Đường thiếu chủ oán hận liếc mắt nhìn Tống Thư Hàng một cái, cứ nhớ cái bản mặt của thằng này đi đã.
- Đừng có nhìn ta như thế, phải có lòng đề phòng trộm cắp chứ.- Tống Thư Hàng cười nói, sau đó hắn lấy điều khiển tivi ra: - Hay là ta mở tivi cho ngươi xem đỡ chán nhé.
Xem tivi? Nghe câu này, Bạch Tôn Giả lại thấy giật thót tim.
Tống Thư Hàng ấn điều khiển, lại bật nút nguồn trên tivi.
Bạch Tôn Giả lập tức thầm bấm pháp quyết, ‘máy phát hình’ lập tức sáng ngời, nhưng chỉ có một màu trắng toát, không có tin tức gì hết.
- Hửm? Hay là bị nhiễu sóng rồi? - Tống Thư Hàng nghi hoặc gãi đầu, thử bấm thêm mấy nút nữa.
Lúc này, Bạch Tôn Giả lại lặng lẽ cầm điện thoại lên mạng, tìm mấy kênh truyền hình trực tiếp, tìm tiết mục của kênh số 6. Sau đó, hắn lại âm thầm bấm pháp quyết tiếp.
Màn hình của ‘máy phát hình’ sáng lên, sau đó xuất hiện tiết mục của kênh số 6, đang chiếu một bộ phim điện ảnh.
- A, có tín hiệu rồi.- Tống Thư Hàng cười nói.
Bạch Tôn Giả thầm thở phào nhẹ nhõm.
- Cô xem phim đi nhé.- Tống Thư Hàng nói với Đường thiếu chủ.
Sau đó, hắn đứng dậy đi về phía tủ lạnh: - Bạch tiền bối có muốn ăn gì không? Mấy ngày trước ta mua được nhiều món ngon ở khu La Tín lắm. Chỉ cần bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại là có thể ăn được ngay.
Tủ lạnh đã được Bạch tiền bối sửa lại đôi chút, hiệu quả làm lạnh cũng không đến nỗi nào.
Lúc nghe thấy tên lò vi sóng thì Bạch Tôn Giả giơ hai tay ôm mặt, thở dài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]