Một bàn tay quả thật không làm nên tiếng vỗ, nhưng lúc đánh người thì chỉ cần một quyền là đủ rồi!
- Tiểu Bạch, xem đao đây! - thiếu niên áo xanh kia lộ ra nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời, căn bản mặc kệ trong tay của Tống Thư Hàng có đao hay là không. Tự hắn cầm đao, thân hình thoắt cái bay lên trời, lực bạt sơn hà, chém một đao về phía đầu của Tống Thư Hàng.
Một đao kia rõ ràng là có xu hướng muốn chém Tống Thư Hàng ra làm đôi.
- Khốn nạn! - Tống Thư Hàng lăn một vòng, tránh thoát một đao kia.
Ta và ngươi có thù hằn gì hả? Hay là khúc mắc gì? Sao vừa mới nhìn thấy mặt ta thì đã ra tay hung ác như thế rồi?
Quân tử động khẩu không động thủ, không thể ngồi xuống giao lưu trò chuyện trước hay sao?
Hơn nữa, nếu như là dùng quyền pháp thì tốt xấu gì Tống Thư Hàng cũng còn một bộ kim cương căn bản quyền pháp để chống đỡ. Nhưng nếu như là đao pháp thì hắn chỉ có mỗi một mình hỏa diễm đao mà Xích Tiêu Tử truyền thụ cho ở trong giấc mộng của Lý Thiên Tố mà thôi. Hơn nữa hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc một chiêu hỏa diễm đao này… Cần phải dựa vào nhẫn đồng cổ trên tay mới có thể thi triển ra được.
Hắn chẳng có tí căn bản gì về đao pháp, cho dù có cầm đao thì hắn cũng chỉ có thể chém bậy mà thôi.
Mà chém bậy thì có thể xài với người không rành thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-lieu-thien-quan-tu-chan-noi-chuyen-phiem-quan/3161969/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.