Chương trước
Chương sau
- Chết tiệt, nếu không phải ta bị cái tên kia giam trong âm địa quá lâu, thì đã không yếu thế này.- Quỷ tướng nghĩ thầm … bị một tên nhóc nhất phẩm dùng một quyền đánh văng đi, đúng là sỉ nhục!

Tống Thư Hàng lặng lẽ lắc lắc tay, cứng thật! Dù quỷ tướng này đã suy yếu, nhưng quỷ thể của nó vẫn tương đương với thân thể của tu sĩ nhị phẩm. Đặc biệt là cái tấm khiến mà nó huyễn hóa ra, cứng ngang với cánh cửa thép mà hắn đập lúc đi lấy lại pho tượng cho Bạch Chân Quân biến thành.

Quỷ tướng đứng vững lại, rồi nói với Tống Thư Hàng bằng giọng giận dữ:

- Tiểu tử, ngươi muốn thành kẻ địch của bọn ta sao?

- Ha ha.- Tống Thư Hàng nở nụ cười, tay tạo hình long trảo, hắn tung quyền pháp căn bản tam quặp về phía quỷ tướng.

- Tên tiểu quỷ chết tiệt, ngươi không lo rằng bọn ta sẽ diệt sạch cả thôn sao? - Kinh nghiệm chiến đấu của quỷ tướng vô cùng phong phú, nó né sang một bên, rồi không biết vặn vẹo thế nào mà đã né được cú vồ của Tống Thư Hàng. Cùng lúc ấy, cơ thể nó bay lên, lùi lại một khoảng so với Tống Thư Hàng,

Tống Thư Hàng cười lạnh, vào lúc này.... chỉ có đứa ngu mới nhận rằng mình đang lo lắng cho sự an nguy của mọi người. Làm thế có khác nào tự dâng điểm yếu vào tay đối phương, khiến đối phương giày xéo?

-* *** cái gì? - Vậy nên, Tống Thư Hàng đành trợn mắt khinh bỉ, rồi bày ra cái vẻ chẳng thèm để tâm, - Bọn ngươi muốn giết thì cứ giết, mục tiêu của ta là các ngươi à.

Cái vẻ mặt tỉnh bơ của hắn chẳng lộ chút sơ hở.

Quỷ tướng ngơ ra một thoáng.

Chính trong cái thoáng này, Tống Thư Hàng đã tranh thủ lao lên, chân dậm thân pháp quân tử vạn dặm hành, nhìn tưởng chậm, nhưng lại nhanh đến cực điểm, hắn tiếp tục tung quyền về phí quỷ tướng.

Đối đầu với cú đấm bất ngờ ấy của Tống Thư Hàng, quỷ tướng bỗng nhiên nhe răng ra cười.

Tưởng nó ngơ ra thật hả?

Chẳng qua chỉ là một tên tu sĩ nhất phẩm, quả nhiên kinh nghiệm chiến đấu còn non lắm, cứ thế mà đã dễ dàng bị hắn lèo lái.

- Một tu sĩ nhất phẩm mà thôi, tưởng mình mạnh lắm sao? Ngươi đang đâm đầu vào chỗ chết! - Khôi giáp trên người quỷ tướng bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một tấm áo choàng lớn, chụp về phía Tống Thư Hàng.

Tấm áo choàng này là một pháp thuật thiên phú của hắn, kẻ nào bị nó quấn lấy sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, rồi không ngừng bị hắn hút sạch khí huyết.

- Chỉ cần rút cạn khí huyết của ngươi, thực lực của ta sẽ hồi phục chừng bốn phần, khặc khặc. Vốn định không dây vào chuyện rắc rối, không kết thù kết oán với đám tu sĩ các ngươi. Không ngờ ngươi lại nhất quyết đeo bám, thế thì đừng trách ta! - Quỷ tướng cười ha hả.

Tấm áo choàng đen quấn chặt lấy Tống Thư Hàng, quỷ tướng hít sâu một hơi rồi dùng pháp môn, định hút hết khí huyết trong cơ thể Tống Thư Hàng.

Bỗng nhiên.... sắc mặt của quỷ tướng biến đổi.

Trong tấm áo choàng đen kia, bỗng có lôi quang dâng lên.

Rầm rầm rầm rầm!

- Chưởng tâm lôi! - Tiếng hô của Tống Thư Hàng vang lên từ phía trong áo choàng.

Lôi pháp sơ cấp, Chưởng tâm lôi…từ lúc đập nát điện thoại, nhân lúc nói chuyện với quỷ tướng, Tống Thư Hàng âm thầm khắc lôi phù vào lòng bàn tay của mình, nhưng hắn chỉ ngưng tụ mà không sử dụng.

Nhân lúc quỷ tướng tưởng rằng đã thành công, Tống Thư Hàng mới kích hoạt cưởng tâm lôi.

Chưởng tâm lôi tàn nhẫn giáng xuống thân thể của quỷ tướng.

Bao thủ đoạn phòng ngự của quỷ tướng đã hóa thành tấm áo choàng đen đó, đưa áo choàng đi, tức là giá trị phòng ngự của nó đã giảm.

Rầm!

Một nửa cơ thể của hắn bị lôi pháp đánh nát... Cái áo choàng đen mà hắn thường kiêu ngạo cũng rách từng mảnh.

- Chưởng tâm lôi, không ngờ ngươi lại biết dùng lôi pháp.- Nửa phần cơ thể còn lại của quỷ tướng ngã dựa vào vách tường, nó trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng.

- Đúng thế, kỳ lạ lắm hả? - Tống Thư Hàng hỏi ngược lại với vẻ nghi hoặc, - Chẳng phải chưởng tâm lôi là pháp thuật mà mọi tu sĩ nhất phẩm đều biết sao? Ta cũng cảm thấy quái lắm, một quỷ vật như ngươi, sao lại không đề phòng chưởng tâm lôi?

Hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, sao quỷ tướng lại dùng áo choàng để bọc hắn lại, khiến hắn có thời gian để sử dụng chưởng tâm lôi.

Pháp thuật mọi tu sĩ đều biết ấy hả? Biết cái con khỉ khô!

Quỷ tướng muốn... gầm gừ trong lòng … nếu chưởng tâm lôi là thứ dễ học như vậy, thì làm gì còn đường sống cho đám quỷ tu ở trên cái thế gian này chứ?

Tu sĩ nhất phẩm nào cũng biết chưởng tâm lôi, cứ giáng một chưởng xuống là có thể khiến quỷ tướng, thứ có thực lực tương đương với tu sĩ nhị phẩm, trọng thương, thậm chí là tiêu đời, thế quỷ tu biết sống sao?

Tống Thư Hàng chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn nhìn chưởng tâm lôi trong tay mình... hay là, đây là độc môn chưởng tâm lôi mà Bạch tiền bối đã cải tiến?

Được rồi, dù là thế nào đi chăng nữa, thì chỉ cần hắn có thể dùng chưởng tâm lôi là được! Sau nay cảm ơn Bạch tiền bối là ổn thỏa.

Trước mắt, việc cần làm là xử lý con quỷ tướng này!

Tống Thư Hàng đưa tay rút một cái, liền rút ra một lá phá tà phù.

- Nói đi, kẻ điều khiển ngươi đang ở đâu? Hoặc có thể nói... cấp dưới của đàn chủ đang trốn ở đâu? Ta biết, đây chính là nơi chúng náu mình.- Tống Thư Hàng cầm phá từ phù, chỉ vào quỷ tướng rồi cười hỏi.

Quỷ tướng nhìn lá bảo phù trong tay Tống Thư Hàng với vẻ hoảng sợ! Nó cảm nhận được khí tức khủng khiếp từ đó. Nếu bảo phù này được sử dụng, thì nó chắc chắn không có cơ may sống sót.

- Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta, ta còn thả cho ngươi một đường sống.- Lần này, Tống Thư Hàng nói thật chứ không lừa người ta nữa, cũng chẳng lừa quỷ nữa. Một con quỷ tướng là thứ khá đáng giá, hắn muốn gói ghém con quỷ này lại để mang đi.

- Mục tiêu của ngươi là cấp dưới của đàn chủ sao? - Phần cơ thể còn lại của quỷ tướng rụt rụt ra sau, né xa lá bảo phù nọ. Sau đó, nó nói tiếp, - Nếu mục tiêu của ngươi là chúng, thì đôi ta càng không cần phải đánh nhau. Bởi, tất cả những cấp dưới của đàn chủ đều đã chết rồi.

- Chết? - Tống Thư Hàng thoáng khựng lại.

Sau đó, hắn nghĩ đến một trường hợp có thể xảy ra, từ khi thành lập tổ chức “Tâm trảo ngân thú đầu bài”, ngoài việc tìm linh quỷ, đàn chủ còn cóp nhặt được kha khá những quỷ vật mạnh như óan quỷ, rồi tà quỷ gì gì đó. Những ký ức ấy từng xuất hiện trong giấc mơ của hắn.

Khi đàn chủ còn sống, hắn có cách để phong ấn những quỷ vật ấy, hoặc là mỗi nhiệm vụ khác nhau, lại dẫn theo một quỷ vật khác nhau đi mà dùng. Sau khi đàn chủ chết, nếu cấp dưới của hắn mở phong ấn thả....

- Mọi cấp dưới đều bị các ngươi giết rồi sao? - Tống Thư Hàng cười ôn hòa.

- Đúng thế.- Quỷ tướng nuốt một ngụm nước miếng, đáp.

Tống Thư Hàng thở dài, hắn muốn tìm cấp dưới của đàn chủ là muốn hỏi xem Quỳ Hoa tu sĩ thuộc phân bộ nào của Vô Cực Ma Tông.

Một đại môn phái như Vô Cực Ma Tông, Tống Thư Hàng đương nhiên không thể đối đầu, nhưng vụ này có thể chuyển cho Tô thị A Thất tiền bối. Nhưng không ngờ, cấp dưới của đàn chủ đều đã chết sạch.

Cái này người ta gọi là, người tính không bằng trời tính đây mà.

Bên cạnh đó, hắn cũng đoán được lý do khiến quỷ vật hút khí huyết của những người trong thôn. Sau khi bị phong ấn, đa số quỷ vật đều rơi vào trạn thái suy yếu, nên chúng chỉ còn cách là lặng lẽ hút khí huyết của người khác. Hơn nữa, chúng còn định hút thêm một ít khí huyết, rồi chuẩn bị dắt díu nhau rời khỏi đây thì phải?

- Câu hỏi cuối cùng, cấp dưới của đàn chủ có từng hợp tác với Quỳ Hoa tu sĩ không, các ngươi có biết bối cảnh của tên tu sĩ đó không? - Tống Thư Hàng trầm giọng nói.

Quỷ tướng lắc đầu, từ khi phá được phong ấn để thoát ra, chúng nó liền giết sạch những cấp dưới của đàn chủ. Đến cả những kẻ ra ngoài làm nhiệm vụ cũng bị chúng lừa về rồi giết nốt.

Quỷ tướng thực sự không biết dạo gần đây cấp dưới của đàn chủ hợp tác với ai.

Tống Thư Hàng nhíu mày, hắn trầm tư một lát rồi lấy di động, gõ một hàng chữ.

Trong nhóm Cửu Châu số 1.

Thư Sơn Áp Lực Đại:

- Có tiền bối nào đang online không, ta bắt được một con quỷ tướng, định hỏi tiền bối xem làm thế nào để phong ấn hay trói nó lại không?

- Dùng pháp khí bắt quỷ là được, bách quỷ phiên, quỷ hồn giới, thu quỷ bình gì gì đó đều được.- Phủ Chủ Của Thất Sinh Phù đáp, gần đây hắn đang đau đầu về việc làm thế nào để dạy đám dã nhân biết cách tổ hợp từ ngữ sau khi đã dạy được phần từ mới rồi.

Ví dụ như việc đám dã nhân này thường xuyên dùng sai ba chữ “de” - đích, đắc địa… thực sự mà nói thì, không chỉ dã nhân, mà Tống Thư Hàng cũng hay dùng sai ba từ đó.

Vậy nên, dạo gần đây phủ chủ rất hay online để nhờ mọi người gợi ý cho vài chiêu.

- Phong hồn băng châu dùng được không? - Tống Thư Hàng hỏi.

- Cái đó dùng để phong ấn linh quỷ, linh quỷ khác với những quỷ tướng bình thường.- Phủ Chủ Của Thất Sinh Phù cười bảo.

Tống Thư Hàng lại hỏi:

- Trừ cách đó ra, còn cách nào khác không?

- Có pháp thuật phong ấn, nhưng giờ ngươi chưa dùng được.- Phủ Chủ Của Thất Sinh Phù đáp lại.

- Vậy chẳng nhẽ ta không dùng được cách nào à? - Tống Thư Hàng bực dọc, tuy cũng nghĩ đến khả năng này rồi, nhưng hắn vẫn muốn thử xem các tiền bối trong nhóm có chỉ cho chiêu nào được không.

Nếu không thể thu phục con quỷ tướng này.... Thì hay là giết chết? Nhưng trước khi giết phải làm công tác đề phòng mới được. Ít nhất phải tìm được cách nào khiến những quỷ vật khác không điên lên rồi tấn công người trong thôn.

Phải làm thế nào đây? Tống Thư Hàng chau mày suy nghĩ.

Nhưng, ngay lúc Tống Thư Hàng đang tìm cách giết quỷ tướng thì linh quỷ trong tâm khiếu của hắn như nhận được mệnh lệnh gì, liền lao ra!

Đúng là linh quỷ nhận được mênh lệnh, quá trình kết hợp của nó và Tống Thư Hàng chưa hoàn toàn xong xuôi, nên sợi liên kết với Tống Thư Hàng lúc có lúc không.

Vậy nên, khi Tống Thư Hàng nghĩ “giết chết quỷ tướng”, linh quỷ đã nhận được mệnh lệnh, nhưng đoạn nghĩ sau của hắn thì nó không biết.

- Gào! - Sau khi linh quỷ xuất hiện, tay nó hiện ra một đoản kiếm kim sắc. Đây là thiên phú mới có được sau khi nó hồi phục cấp bậc linh quỷ trung giai. Một khiên một kiếm, một thủ một công.

Cây đoản kiếm kim sắc vung lên, kiếm này chém xuống, khiến quỷ tướng đang trọng thương nát thì từng mảnh.

- Không... Nếu ngươi giết ta, thì hãy chờ sự trả thù từ đồng bạn của ta đi! Không chỉ ngươi, mà cả cái thôn này đều hóa thành địa ngục! - Quỷ tướng rống lên giận dữ.

Vốn tưởng rằng mình là quỷ tưởng, dù có đang suy yếu thì khi đối đầu với một tu sĩ nhất phẩm, không đánh thắng thì cũng trốn được. Nào ngờ, tên tiểu tu sĩ này lắm thủ đoạn, không chỉ có bảo phù mạnh mẽ, mà còn có cả linh quỷ đáng sợ. Chẳng nhẽ, tiểu tu sĩ này là con riêng của vị chưởng môn nào thuộc danh môn đại phái?

- Soạp! - Linh quỷ há miệng hút một cái, liền đưa trọn quỷ tướng đang nát tươm vào bụng. Sau đó, nó ợ một tiếng no nê rồi chui vào tâm khiến của Tống Thư Hàng.

Bàn tay cầm phá tà phù của Tống Thư Hàng đơ ra...

Đạo diễn, kịch bản này sai rồi!

Làm sao giờ? Nếu thật là có hơn trăm hơn ngàn con quỷ tới tấn công thôn thì làm sao giờ?

Hắn có thể bảo vệ một khoảng, nhưng không thể bảo vệ cả thôn nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.