Bấy giờ, huấn luyện viên Tiểu Lý mới cảm thấy có chút quái quái —— hình như, mình và hai học sinh này sống ở hai thế giới khác biệt vậy? Lối suy nghĩ của đôi bên không nằm trên một quỹ đạo?!
- Thư Hàng! - Ánh mắt Bạch Tôn Giả trở nên sắc bén, hắn đáp lại vô cùng nghiêm túc, - Có khiêu khích hay không, không quan trọng! Đường tu hành muôn trùng gian khó, như lội ngược dòng, không tiến ắt sẽ lùi! Vậy nên, đi trên đường này, chúng ta không thể tụt hậu so với người khác! Bất cứ giá nào cũng không được tụt lại phía sau!
Tiền bối, ngài nói rất đúng, rất có lý... Nhưng đấy chẳng phải là đạo lý khi tu hành sao? Liên quan gì tới chuyện người kia đua kiếm, vượt mặt chúng ta chứ? Hơn nữa, huấn luyện viên còn đang ngồi cạnh, chúng ta nhắc tới những chuyện về tu sĩ thì không sao thật chứ?
Đang nghĩ thế, Tống Thư Hàng đã thấy huấn luyện viên Tiểu Lý đưa mắt nhìn Bạch tiền bối với vẻ mê mang. Thi thoảng còn ngoáy ngoáy lỗ tai, mặt tái bệch đi.
- À.- Tống Thư Hàng bỗng hiểu ra, huấn luyện viên Tiểu Lý bị Bạch tiền bối cách âm rồi!
Lúc này, dẫu huấn luyện viên Tiểu Lý thấy miệng Bạch tiền bối đang mấp máy, nhưng tai lại chẳng nghe được gì.
Không, không chỉ không nghe được tiếng học viên nói chuyện, mà cả tiếng cánh quạt của máy bay hắn cũng chẳng nghe được.
Có chuyện gì xảy ra thế? Sao thế này?
Huấn luyện viên Tiểu Lý luống cuống, hắn cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-lieu-thien-quan-tu-chan-noi-chuyen-phiem-quan/3161909/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.