- Nghe nói ở thành phố Văn Châu có rất nhiều đồ ăn ngon. Vậy thì đi đến đó xem thử mới được, ăn xong rồi lại về Không Không đạo môn sau.- Vân Vụ đạo trưởng nghĩ thầm trong lòng.
Bị phong ấn hai trăm năm, sau khi thoát ra, hắn cảm giác thời đại này đúng là thiên đường hưởng thụ!
Có internet, có rạp chiếu phim, nhà hát, có đủ loại đồ chơi mới lạ. Ngay cả hoàng đế cổ đại cũng không hưởng thụ bằng bây giờ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có tiền!
Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là khoa học kỹ thuật phát triển khiến cho môi trường bị ô nhiễm nặng hơn. Nhưng không sao cả, chút việc nhỏ ấy không đáng kể chút nào đối với tu chân giả.
Vân Vụ đạo trưởng là cường giả đã ngưng tụ được kim đan, dù cho hoàn cảnh trên trái đất có ác liệt hơn gấp trăm lần nữa thì cũng không thể ảnh hưởng gì tới hắn.
Cho nên, mặc kệ là mấy món quà ăn vặt ở vệ đường, đồ chiên xào, hay là mấy loại thức ăn có hại cho sức khỏe, chỉ cần ăn ngon thì Vân Vụ đạo trưởng đều ăn thả cử.
Vi trùng vi khuẩn gì đó... không ảnh hưởng gì tới hắn hết.
Ví như lần trước, sau khi ăn hết năm mươi xiên thịt dê nướng xong, Vân Vụ đạo trưởng cảm giác bụng mình hơi khó chịu, nhưng thân thể của hắn lại tự động sinh ra phản ứng, dễ dàng hóa giải mấy con vi khuẩn và chất độc đã xâm nhập vào cơ thể.
Lại nói, rốt cuộc thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-lieu-thien-quan-tu-chan-noi-chuyen-phiem-quan/3161860/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.