Trong mấy phim điện ảnh bi kịch thì hay dùng một loại thủ pháp thế này để nhấn mạnh vào sắc thái bi kịch của nhân vật trong phim, ví như, khi các nhân vật trong phim vượt qua muôn vàn khó khăn, giải quyết vô số chướng ngại, rốt cuộc tìm được đường sống trong chỗ chết, bò ra từ mấy nơi như lòng đất, bẫy rập, hiện trường tai nạn.
Thì thứ nghênh đón bọn họ cũng là thiên đàng thật sự, đột nhiên xuất hiện một màn đạn bắn tới như mưa, hoặc là một cây búa, một ánh dao thần bí lóe lên, thậm chí là một khối thiên thạch rơi thẳng xuống tiêu diệt thế giới, tiễn gót mấy nhân vật đáng thương này lên thiên đường miễn phí…
Sau đó người xem chỉ cảm thấy hụt hẫng đủ kiểu, cảm giác mấy nhân vật này thảm quá là thảm…
Lão Lữ lúc này cũng bị dán cái mác bi thảm y hệt mấy nhân vật đó.
Hắn cắn răng, gắng gượng dùng nghị lực và tôn nghiêm của một người đàn ông, dùng chiêu cắt đuôi lần nữa, bẻ tay lái chạy xe qua một khúc cua hình chữ U.
Lúc này, toàn thân lão Lữ rệu rã, nhưng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tiếp theo…. Thứ xuất hiện trước mắt ông bây giờ không phải con đường cái rộng thênh thang, mà là một khúc cua hình chữ U ở hướng ngược lại, còn đáng sợ hơn nữa.
- Mẹ nó! Chết rồi! - lão Lữ kêu thảm một tiếng.
Bởi vì lần này ông chẳng còn hơi sức nào mà làm cho xe đẩy bẻ cua được nữa. Dù cho eo của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-lieu-thien-quan-tu-chan-noi-chuyen-phiem-quan/3161849/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.