Chương trước
Chương sau
Tống Thư Hàng kéo nhật ký chat xuống.

Sau khi mấy tiền bối trong nhóm trả lời vấn đề hành tinh ba trăm năm cho Tống Thư Hàng xong thì lại bắt đầu nhảy chủ đề, nhảy mãi nhảy mãi tới thực tiên yến của Biệt Tuyết Tiên Cơ luôn.

Rất nhiều tiền bối đều đang suy đoán xem thực tiên yến lần này sẽ có những món gì.

Những vị tiền bối có kinh nghiệm bàn tán xôi nổi, bắt đầu nhớ tới mỹ vị của thực tiên yến lần trước.

Đủ loại tên món ăn kỳ lạ, nhưng nghe qua thì có vẻ như ngon lắm. Tống Thư Hàng sờ sờ cái bụng của mình, ban nãy đã bị Vân Vụ đạo trưởng dùng không không diệu thủ rửa ruột mất rồi, sau khi đọc hết mớ tên món ăn này xong thì Tống Thư Hàng lại thèm rỏ dãi.

Tống Thư Hàng kéo nhật ký chat xuống, cuối cùng cũng thấy được tin nhắn của Linh Diệp Đảo Vũ Nhu Tử.

Vũ Nhu Tử: - @Thư Sơn Áp Lực Đại, Tống tiền bối, địa chỉ nhận hàng của ngươi bây giờ là ở đâu, linh mạch bích trà mà ta tự tay chế ra đã xong rồi đây, ta sẽ gửi cho ngươi một phần!

Lúc đó, Tống Thư Hàng đang phải trải qua cơn ác mộng tàn khốc kia, đương nhiên không thể trả lời.

Nhìn thấy tin nhắn của Vũ Nhu Tử, Tống Thư Hàng mỉm cười, sau đó mở phần chat riêng lên, nhắn tin cho Vũ Nhu Tử: - Cảm ơn Vũ Nhu Tử nhé, ta rất chờ mong linh mạch bích trà do ngươi tự tay chế đấy.

Tiếp theo, Tống Thư Hàng lại gửi địa chỉ nhà mình qua.

Sau đó, hắn ưỡn eo, chuẩn bị vào bếp tìm đồ ăn.



Trên Linh Điệp Đảo, có một nam tử trung niên đẹp trai tới mức nhân thần cộng phẫn đang nhíu mày nhìn vào tin nhắn trong khung chat.

Sau đó, nam tử trung niên kia nhe răng cười: - Người đâu…. Lén đổi số linh mạch bích trà mà Vũ Nhu Tử tự chế kia đi, đổi thành loại bình thường đấy….

Tiểu tử, may mà lão phu đọc được tin nhắn này. Bằng không, một tháng tới ngươi cứ chuẩn bị dán mông dài hạn vào bồn cầu luôn đi.



Đêm hôm khuya khoắt, mẹ Tống đột nhiên thức dậy, dụi mắt đi vào trong bếp.

Sau đó, bà quen tay kéo thớt qua… nhưng bà mới kéo nhẹ thôi, mà cái thớt dày cui lại bị nứt ra thành mấy đoạn. Không chỉ có cái thớt, mà phần đá hoa cương lót bếp cũng có mấy vết đao thật dài.

- Ủa? chuyện gì thế này? - mẹ Tống lập tức giật mình tỉnh táo lại.

Bà bắt đầu nhớ lại chuyện ban sáng… chắc là lúc mình làm cái món thịt dê xào hành kia, có một cọng hành xắt mãi không đứt. Nên sau đó, mình lại đi lấy cây đao trang trí mà Thư Hàng đưa về để xắt thịt dê thì phải?

Nghĩ tới đây, mẹ Tống giật mình đơ người: - Mình điên gì thế này?

Trước tiên, đừng nói tới cọng hành xắt mãi không đứt đó, sao mình lại đi lấy cây đao dài ba thước ba kia để xắt hành thế này?

Còn nữa, rốt cuộc cọng hành kia là thế nào đây, sao xắt mãi mà không đứt chứ?

Bình thường mà bà gặp phải cọng hành nào như thế thì chắc chắn là sẽ ném nó luôn cho đỡ rách việc, hoặc là gọi mọi người qua xem mới đúng chứ?

Nhưng lúc đó đầu óc bà cứ trơ ra, chẳng nghĩ gì hết, chỉ muốn xắt cọng hành kia cho bằng được mà thôi!

Mẹ Tống nhớ lại lúc ấy, giống như mình đã bị thứ gì đó ám vậy, cứ như bị tẩu hỏa nhập ma, đầu óc đặc quánh không suy nghĩ được gì.

- Cọng hành kia là Thư Hàng mang về, nói là sản phẩm mới gì đó.- mẹ Tống nhớ lại.

Lại nhớ tới sau này, Tống Thư Hàng đột nhiên ngốn trọn cả đĩa thịt dê xào hành kia.

Không lẽ cọng hành kia có vấn đề gì à?

Hơn nữa, sau khi Tống Thư Hàng ăn xong đĩa dê xào hành kia là về phòng ngay.

Sau này Triệu Nhã Nhã phát hiện nó ngồi trên đất ngủ gục, nên mới gọi ba Tống qua đỡ Thư Hàng lên giường nằm ngủ. Lúc ấy mọi người còn cho rằng Tống Thư Hàng đi đường xa nên mệt.

Nhưng sau khi liên tưởng mọi thứ lại, bà càng nghĩ càng cảm giác có vấn đề.

- Cái thằng nhóc Thư Hàng này.- mẹ Tống nhíu mày, vội đi về phía phòng của Tống Thư Hàng.

Trùng hợp chính là Tống Thư Hàng đói rã ruột đang xoa bụng đi ra khỏi phòng, chuẩn bị vào bếp kiếm đồ ăn, nên lập tức nhìn thấy mẹ Tống ngay.

- Mẹ? Trễ thế này sao mẹ còn chưa ngủ nữa? - Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.

Mẹ Tống đáp: - Đang định qua xem con thế nào.

- Xem con làm gì? Ha ha, con đang ngủ thì thấy đói, nên định kiếm chút đồ ăn.- Tống Thư Hàng cười hắc hắc nói.

- Còn cơm nguội đấy, để mẹ làm cơm chiên trứng cho con.- mẹ Tống đáp.

Sau đó, bà và Tống Thư Hàng cùng đi vào bếp, bắt đầu làm cơm chiên trứng cho Tống Thư Hàng.

Mẹ Tống vừa chiên cơm vừa hỏi: - Thư Hàng này, nói thật cho mẹ biết đi, cọng hành kia có vấn đề gì không đấy?

Tống Thư Hàng lặng lẽ nhìn sắc mặt của mẹ Tống một cái, lập tức đáp ngay: - Đúng là có chút vấn đề ạ, còn cụ thể là vấn đề gì thì không tiện hình dung. Đại khái là những người thể chất không đủ khỏe mạnh thì không ăn được, bằng không sẽ tạo thành ảnh hưởng với cơ thể.

- Nhưng mẹ cứ yên tâm đi, thân thể của con hoàn toàn không có vấn đề gì hết.cọng hành đó là con mang về, trong lòng con tự biết mà.- Tống Thư Hàng cười nói.

Về chuyện tu chân… thì bây giờ vẫn chưa phải lúc để ngả bài với mẹ Tống.

Hắn vẫn còn chưa đủ cường đại, phải chờ hắn cường đại hơn nữa, dành dụm được nhiều tài nguyên tu luyện hơn, thì hãy tính sau.

- Con nói thế thì mẹ cũng yên tâm phần nào rồi.- mẹ Tống thở dài: - Ngày mai mà rảnh thì con với ba con để cho Nhã Nhã đưa tới bệnh viện kiểm tra tổng quát đi nhé.

Bởi vì ba Tống vừa mới gặp tai nạn giao thông xong, cho nên mẹ Tống lo lắng, bảo Triệu Nhã Nhã ngày mai có rảnh thì tới đưa ông đi kiểm tra thân thể xem, lỡ như có triệu chứng bệnh hoạn gì cũng có thể giải quyết kịp thời.

- Chắc là không cần đâu ạ? Trước đó không lâu con vừa mới đi khám tổng quát với chị Nhã Nhã xong.- Tống Thư Hàng nói ngay.

- Mới kiểm tra đây á? - mẹ Tống bưng đĩa cơm, lộ ra vẻ nghi hoặc.

- Khụ, lần trước có đại hội thể dục thể thao, chị Nhã Nhã đến trường bọn con thực tập, nên tiện tay dẫn con đi khám tổng quát rồi. Thân thể của con khỏe mạnh lắm, hoàn toàn không có vấn đề gì hết.- Tống Thư Hàng vỗ ngực nói.

….

Trong khách sạn ở gần bệnh viện số 6.

Tiểu hòa thượng âm thầm xoa xoa cái mông của mình, còn phải đi trị liệu trĩ sang thêm một lượt nữa.

Sau khi xong xuôi thì phải về nhà của Thư Hàng sư huynh.

Trong đầu không ngừng nhớ lại đoạn video mà Đậu Đậu cho nó xem.

Tống Thư Hàng siết tay tức giận gầm lên: - Mặc kệ ngươi có bị trĩ hay không, ta đều phải đánh cho ngươi bĩnh ra quần

Đánh bĩnh ra quần, đánh bĩnh ra quần …

Những lời này cứ quanh quẩn trong đầu của tiểu hòa thượng.

Tiểu hòa thượng nghiêm mặt, nó là một đứa nhỏ nghiêm túc: - Nếu ngày mai trị liệu xong, về nhà của Thư Hàng sư huynh, Thư Hàng sư huynh nhất định đè mình ra đánh cho bĩnh ra quần thì phải làm sao bây giờ?

Chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.

Tiểu hòa thượng không khỏi nhìn Đậu Đậu đang nằm ngủ kế bên và Chu Ly đang nhắm mắt tu luyện kia.

Hay là ngày mai mình thương lượng với Đậu Đậu, tạm thời đừng có về nhà, mình với nó tiếp tục bỏ nhà đi bụi thêm một khoảng thời gian nữa? Đợi Thư Hàng sư huynh bớt giận rồi hãy về?



Trên Linh Điệp Đảo.

Vũ Nhu Tử hài lòng nhìn rương gỗ cực lớn trước mắt: "Hừm, thật hoàn hảo. Tiếp đến chỉ đợi người đem cái rương này chuyển phát nhanh đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.