Chương trước
Chương sau
Đốm sáng nhỏ màu xanh biếc, lại còn phát ra ánh sáng màu vàng?

Trong lòng Tống Thư Hàng lập tức dâng lên dự cảm không tốt, không phải là gặp phải hòn đảo thần bí kia đấy chứ?

Hắn đang nghĩ tới đó thì câu nói tiếp theo của Cao Mỗ Mỗ đã khẳng định suy nghĩ đó.

- Tới gần hơn rồi này, hình như tao thấy được rồi, nó là một…. hòn đảo nhỏ? - Cao Mỗ Mỗ mở to hai mắt ra xem, sau đó lại dụ mắt thật mạnh, rồi lại cười khổ nói: - Hình như hòn đảo nhỏ kia đang lơ lửng trên không trung? Qủa nhiên là tao bị ảo giác rồi à?

Thổ Ba đứng bên cạnh cười khổ nói: - Nó đúng là một hòn đảo nhỏ đó.

Nha Y lại nói: - Đúng là nó đang lơ lửng.

Tống Thư Hàng: - ….

Chết dở rồi, hắn từng nghĩ qua, lỡ như chuyến du lịch biển Đông của mình lại gặp phải hòn đảo thần bí thì cùng lắm mình không bước vào đó là được thôi!

Lúc mấy tiền bối như Tam Lãng tiền bối, Bắc Hà tiền bối và Cổ Hồ Quan tiền bối gặp phải hòn đảo thần bí kia, cũng là do bọn họ tự mình muốn vào đó xem thử.

Mà nay Tống Thư Hàng đã biết thừa là người bước vào hòn đảo thần bí đó thì đều sẽ mất trí nhớ hết, nên đương nhiên hắn sẽ không chọn bước vào rồi.

Nhưng nào ngờ, hòn đảo thần bí kia điếm như thế, còn chơi trò ẩn thân nữa mới đau!

Nếu như không phải có Cao Mỗ Mỗ và Thổ Ba đứng bên cạnh nhắc nhở, nói rằng trước mặt mình có một hòn đảo nhỏ lơ lửng trên không trung, thì nói không chừng lúc này Tống Thư Hàng đã luống cuống tay chân, đâm sầm vào trong hòn đảo thần bí kia mất rồi.

- Tại sao các tiền bối trong nhóm có thể chọn lựa xem có nên vào hòn đảo thần bí hay không, còn mình thì lại có cảm giác như bị ép phải vào là sao nhỉ? Tống Thư Hàng im lặng suy ngẫm một lúc, sau đó âm thầm sờ lên lồng ngực của mình.

Tuy là không thể nhìn thấy được, nhưng hắn biết rõ trên người mình có một sợi dây nhân quả gắn kết mình với Thông Nương nằm trên ngộ đạo thạch trong túi, sau đó sợi dây kia lại tiếp tục kéo dài tới chỗ vị hòa thượng Cửu Đăng đang ở trên ngôi thành trên không kia.

Nếu như ngôi thành trên không đó chính là hòn đảo thần bí kia, mặc kệ có phải do sợi dây nhân duyên này đang gây chuyện, muốn dụ mình lên hòn đảo thần bí kia hay không.

Sẽ không kừa đảo tới vậy đó chứ.

- Ha ha, mày muốn khiến anh lên đảo, nhưng anh xin mạn phép không lên nhé.- Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.

Vậy nên, hắn nói với bạn cùng phòng: - tao cảm giác hòn đảo kia nhất định có vấn đề, bọn mình né nó đi!

- Đồng ý, tao cũng nghĩ thế.- Cao Mỗ Mỗ chỉ cần nghĩ tới đó là một hòn đảo bay lơ lửng thì đã thấy sợ hãi trong lòng rồi.

Thổ Ba thì là một thanh niên sẵng tính tò mò cao, thích tìm hiểu nhiều điều: - Tao lại thấy hay là bọn mình lên đó thử xem sao?

- Cao Mỗ Mỗ, hòn đảo đó bây giờ đang ở đâu, để tao lướt qua nó.- lỗ tai của Tống Thư Hàng tự động bỏ qua ý kiến của Thổ Ba.

- Ở bên kia.- Cao Mỗ Mỗ chỉ về phía vị trí của hòn đảo lơ lửng trong tầm mắt của cậu.

Tống Thư Hàng gật đầu, điều khiển máy bay đổi hướng. Cẩn thận tránh né vị trí của hòn đảo lơ lửng kia.

Máy bay lại tiếp tục bay thật lâu….

- Tránh được chưa? - Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi thử.

Bởi vì trước mắt hắn chỉ toàn là màu đen, không nhìn thấy hòn đảo lơ lửng kia đâu, nên chỉ có thể hỏi.

- Tránh rồi! - Cao Mỗ Mỗ gật đầu.

Tống Thư Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo…. Máy bay lại tiếp tục bay về phía trước.

Bay mãi bay mãi, đột nhiên, trước máy bay xuất hiện một mảnh hào quang sáng chói!

Cao Mỗ Mỗ, Thổ Ba và Nha Y chưa thích ứng được với ánh sáng đột nhiên xuất hiện, nên nheo mắt lại.

- Rốt cuộc cũng thoát ra khỏi khu vực hắc ám đó được rồi à? - Tống Thư Hàng mừng thầm, hắn đã mở được nhãn khiếu, khả năng thích ứng của mắt đối với ánh sáng rất mạnh.

Cơ hồ là trong nháy mắt thôi, Tống Thư Hàng đã thích ứng được với ánh sáng cường độ mạnh ở trước mặt.

Hắn nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mắt, muốn xem xem bây giờ mình đang ở nơi nào.

Sau khi mở to mắt ra nhìn xong thì Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy mắt mình ươn ướt.

Thứ xuất hiện trước mắt hắn là một khu rừng khổng lồ. Cây cối trong khu rừng này vô cùng cao lớn, có một gốc đại thụ che trời vươn thẳng vào tầng mây, cảm giác như thế đang nói ‘ông đây muốn lên tới trời’ vậy. Tống Thư Hàng không nghiên cứu thực vật, nên không biết mấy gốc đại thụ này thuộc loại gì. Nhưng khi hắn nhìn thấy những gốc đại thụ này thì hắn cứ cảm giác những gốc cây này không phù hợp với thời đại ngày nay chút nào.

ở phía cuối của khu rừng chính là một thảo nguyên mênh mông trải rộng, thảo nguyên rộng lớn vô cùng, gió nhẹ miên man thổi qua, khiến cho đồng cỏ chập chờn như sóng biển.

Sau đó…. Tống Thư Hàng trông thấy một cảnh tượng vô cùng quen thuộc.

Đó là một hồ nước khổng lồ có hình dạng như vầng trăng lưỡi liềm. Giống hệt với cái hồ nước mà hắn nhìn thấy trong giấc mơ về tòa thành trên không kia.

Nhìn thấy cái hồ nước hình trăng non đó, Tống Thư Hàng cảm giác ruột gan quặng thắt lại. Nếu như cảnh trong giấc mơ trên máy bay của hắn là thật thì bên trong cái hồ hình trăng non này có một con cá lớn dài hơn mười mét. Hơn nữa. đoạn mười mét đó chỉ là một khúc ngắn trên người nó lộ ra khỏi mặt hồ, có trời mới biết thân thể ẩn giấu bên dưới mặt hồ của nó còn khủng bố tới ngường nào nữa đây?

Đồng thời, hắn có thể khẳng định rằng, hòn đào nhỏ bên dưới chắc chắn chính là tòa thành trên không xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Đồng thời, còn hơn bảy mươi phần trăm khả năng tòa thành trên không này chính là hòn đảo thần bí nọ.

‘Lẽ nào mình đã bị định sẵn là phải mất trí nhớ hay sao? ’ - Tống Thư Hàng rơi lệ đầy mặt.

Hơn nữa…. vì cái quần gì mình đã né khỏi cái hòn đảo trên không đó rồi, mà vẫn thành tự chui đầu vào thế này?

Có ai giải thích giùm chuyện này hay không?

Đừng có nói với ta là thứ đám Cao Mỗ Mỗ nhìn thấy chỉ là ‘ảnh chiếu’ của hòn đảo trên không. Còn hòn đảo trên không thật sự lại nằm thẳng trên đường bay của hắn, chỉ chờ hắn chui đầu vào rọ thôi nhé?

Chơi thế thì hèn quá!

….

- Đẹp quá! - sau khi thích ứng với ánh sáng xong, Nha Y nép vào lòng Cao Mỗ Mỗ nói.

Thổ Ba cũng sững sờ kinh thán, đúng là một vùng đất tuyệt đẹp.

Trong khoang máy bay, số hành khách không bị biến mất còn chừng hai mươi người…. tất cả đều cảm nhận được sự thay đổi ở bên ngoài máy bay, nên vội vàng chạy ra cửa số của máy bay để quan sát bên ngoài.

- Ô, so beautiful! - đệ tử trên danh nghĩa của Tống Thư Hàng là Joseph cũng phải buông tiếng ngợi khen, Joseph là người thích du lịch, thường đưa người nhà đi du ngoạn khắp thế giới.

Nhưng tất cả những khung cảnh xinh đẹp nhất trong ấn tượng của hắn cộng lại cũng không thể sánh bằng vẻ đẹp của nơi này được, nơi đây đẹp chẳng khác nào tiên cảnh.

Đúng vậy, quả thật là tiên cảnh. Khung cảnh đẹp đẽ tới mức chỉ có thể xuất hiện trong thần thoại và tiểu thuyết thế này, choáng ngợp nhường ấy, dù là thiên đường ở trong tiểu thuyết thì cũng chỉ cỡ này mà thôi.

- Chúng ta được cứu rồi à? Chúng ta đã vượt qua được khu vực đen ngòm chết tiệt kia rồi sao? - tiếp viên hàng không hơi mập kia mừng rỡ lên tiếng.

- Trên máy bay cũng không có ai phát ra ánh sáng nữa rồi, không có ai bị biến mất nữa! Chúng ta an toàn rồi sao? - có một người đẹp trông có vẻ trí thức kích động bật thốt, trong giọng nói ẩn chứa nỗi mừng vui khi sống sót sau nguy hiểm.

Chị gái của Lục Phỉ cũng bước tới chỗ cửa sổ máy bay, hỏi dò: - Nhưng đây là đâu thế này?

- Không biết nữa, điện thoại vẫn không có tín hiệu. Có phải là trên một hòn đảo nào đó ở biển Đông hay không? - Lục Phỉ móc điện thoại của mình ra xem.

- Có lẽ là vì đang ở trên máy bay nên bị nhiễu sóng đấy. Đợi máy bay đáp xuống rồi chúng ta xem lại.- Gia Cát Nguyệt đứng bên cạnh cũng nói, không biết cô (cậu ta) móc đâu ra một cái camera, chĩa ra ngoài cửa quay lại.

Gia Cát Nguyệt là thành viên của bộ thông tin trong trường học, cho nên việc quay lại một số hình ảnh kỳ lạ, thú vị, khác người gần như đã thành bản năng của Gia Cát Nguyệt rồi.

Gia Cát Trung Dương thì thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may là nhóm người của mình đều bình an vô sự hết. Bằng không nếu như chuyến đi do mình rủ rê mà xảy ra chuyện gì thì Gia Cát Trung Dương sẽ áy náy cả đời mất.

…..

Bên trong khoang điều khiển.

- Thư Hàng, cần tìm chỗ nào để hạ cánh không? - Cao Mỗ Mỗ nghi hoặc hỏi thử.

- Để tao thử cái đã.- Tống Thư Hàng đáp.

Đương nhiên, không phải Tống Thư Hàng định hạ cánh thử, hắn chỉ muốn thử xem có thể trực tiếp phá tan hòn đảo trên không này để quay lại thế giới thật hay không mà thôi!

Nhưng khi hắn cố ý điều khiển máy bay kéo độ cao lên thì chợt biến sắc.

Mặc kệ Tống Thư Hàng có tăng tốc cỡ nào, thì máy bay vẫn cứ giảm tốc độ xuống đều đều.

Chuyện gì thế này?

Đầu óc của Tống Thư Hàng nhanh chóng vận chuyển.

Rất nhanh, hắn nhớ tới một số tin tức mà các tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số 1 từng nói khi bàn về hòn đảo thần bí này.

Ví như ở cửa vào của hòn đảo thần bí có trận pháp cấm không, cho dù là linh hoàng kim đan ngũ phẩm đi nữa, sau khi vào trong hòn đảo thần bí này thì cũng chỉ có thể đáp xuống, không thể nào ngự kiếm phi hành được.

Linh hoàng kim đan tới mà chỉ có thể đáp xuống, nên chiếc máy bay này đừng có hòng mà bay được.

Tống Thư Hàng thầm thở dài, chỉ có thể cố gắng điều khiển máy bay lướt về phía thảo nguyên, ít nhất thì đừng để rớt xuống trong rừng, đỡ bị mấy cây cổ thụ che trời kia chọc thẳng vào máy bay.

….

Trong lúc Tống Thư Hàng đang cố hết sức điều khiển máy bay thì trong hư không đột nhiên có hai đạo quang mang lóe lên ập tới.

Giống như kiếm quang thì phải?

Hai đạo quang mang kia xoẹt một cái, hạ xuống, bay tới phía trước máy bay…. Sau đó, bọn nó dừng gấp lại ở giữa không trung.

Tiếp đó, hai đạo kiếm quang kia chợt đổi hướng, bay thẳng về phía Tống Thư Hàng!

- Nếu như ta nhìn không lầm thì đó chính là hai thanh phi kiếm dùng một lần bản 004 của Bạch tiền bối thì phải? - Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào hai đạo kiếm quang nọ.

Đồng thời, trong lòng hắn dâng lên cảm giác cực kỳ bất an.

Mẹ nó, không phải là hai thanh phi kiếm dùng một lần này đang nhắm về phía hắn đấy chứ?!

Trong lúc suy nghĩ này lóe lên trong đầu Tống Thư Hàng thì hai thanh phi kiếm dùng một lần bản 004 đã bắn tới chỗ máy bay……

Bạch tiền bối, ngài đang làm cái gì thế?

Tống Thư Hàng khóc không ra nước mắt, hắn nhớ rõ trước khi lên máy bay mình đã gọi điện thoại báo cho Bạch Tôn Giả rồi mà, cũng nói với Bạch tiền bối là bây giờ mình đang ở trên máy bay, phải tắt điện thoại.

Nếu như Bạch tiền bối có muốn dùng phi kiếm dùng một lần đưa tiểu hòa thượng với Đậu Đậu tới thì cũng phải chờ hắn tới nơi đã rồi hãy tính chứ.

Nhưng tại sao lại có hai thanh phi kiếm dùng một lần bản 004 bắn tới thế này.

Đáng lý ra Bạch tiền bối không nên phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế mới đúng chứ!

Hơn nữa, phi kiếm cũng bắn tới rồi, nhưng Đậu Đậu với tiểu hòa thượng đâu rồi kìa? Sao không có ở trên phi kiếm nhỉ?

Lúc này, nếu như có Đậu Đậu ở đây cũng được, dù sao thì Đậu Đậu nó cũng là đại yêu khuyển tứ phẩm, nó biết bay nữa!

À quên mất, chỗ này có pháp thuật cấm không. Đậu Đậu nó có tới đây cũng vô dụng…

Không đúng, ít nhất thì Đậu Đậu nó vẫn còn biết một số pháp thuật khác nữa. Có nó ở đây thì cũng giảm bớt nguy hiểm đi.

Hơn nữa Đậu Đậu có thực lực cao cường, trên hòn đảo thần bí kỳ lạ này, nó có thể sắm vai bảo tiêu cường đại mà!

Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ miên man thì hai thanh phi kiếm dùng một lần kia đã đâm vào máy bay, cắt đầu máy bay ra dễ như cắt đậu hũ….

….

Ba ơi, ba có biết hát bài ngôi sao nhỏ không?

Xin lỗi nhé Thư Hàng, tiền bối ta chỉ biết chém máy bay thôi…. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.