Nhưng bây giờ, trên người của tiếp viên hàng không nọ chẳng có ánh lửa nào bùng lên hết.
Lẽ nào đã bỏ lỡ cơ hội rồi sao? Cô tiếp viên béo béo kia nghĩ thầm trong lòng.
Lúc này, màn sáng trên cánh cửa lại hiện lên một hàng chữ khác: [Đừng có ấn ta nữa, ấn nữa là ta sẽ trở mặt đấy!]
Cô tiếp viên hàng không béo kia bị dọa sợ hết hồn, bây giờ cô ta thật sự bị dọa sợ chết khiếp, nhảy dựng về phía sau, tb đứng sau lưng cô ta thiếu chút nữa đã bị xô ngã ra đất.
Ước chừng hơn hai phút đồng hồ sau, cánh cổng kim loại nặng nề phía trước từ từ kéo lên.
Có điều cánh cổng này cũng không hoàn toàn mở ra hết, chí kéo lên tới độ cao khoảng hai thước thì dừng lại.
Độ cao cỡ hai thước như thế này cũng đủ cho mọi người đi vào - nhưng mà lúc bước qua cánh cổng này thì vẫn làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi. Cánh cổng kim loại khổng lồ như vậy treo lơ lửng trên đỉnh đầu, cảm giác sơ sẩy một cái thôi là nó sẽ rớt thẳng xuống ấy, nếu lỡ mà nó rơi xuống thật... thì người đứng bên dưới sẽ chết thảm lắm, có khi lại trực tiếp bị đè nát bét luôn ấy chứ?
Vậy nên các hành khách đều bước qua cánh cửa thành treo lủng lẳng trên cao, sợ mình chạy chậm thì cánh cửa sẽ rơi xuống mất.
……
Sau khi bình yên vô sự đi qua cổng thành xong, tất cả mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-lieu-thien-quan-tu-chan-noi-chuyen-phiem-quan/3161746/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.