Nếu đúng là mình ngắt búp hành thật, vậy ngắt xong không dùng mà gói vào để trong túi làm gì?
Chẳng lẽ lúc ở trên đảo mình bất cẩn vặt đầu của Thông Nương, sau đó định bụng lúc nào ra khỏi đảo thì dính lại cho cô ta à?
- Đầu ơi là đầu, búp ơi là búp! - Thông Nương trên Ngộ Đạo Thạch trong túi hắn kêu ầm lên: - Tống Thư Hàng chết tiệt, quả nhiên là ngươi vặt búp của ta!
- Đừng ăn vạ! Kêu gì mà kêu, ta làm gì có kí ức lúc ở trên đảo thần bí đâu? - Tống Thư Hàng nhìn kĩ đoạn búp hành rồi hỏi: - Thông Nương, nếu dán lại búp cho cô thì cô có khôi phục như cũ được không?
- Dán thế nào được mà dán? Dán bằng cái gì hả? Hồ dán à?? Bây giờ ta vặt đầu ngươi xuống rồi dán lại cho ngươi thử xem sao nhé! - Thông Nương tức điên cả người, vất vả lắm cô mới mọc ra được một cái búp xinh xinh, khó khăn biết bao nhiêu, thế mà lại bị vặt mất tiêu. Đau lắm biết không hả? Tống Thư Hàng mà không giải thích đàng hoàng thì đừng hòng mà cô tha cho hắn!
- Cũng đúng ha.- Tống Thư Hàng gói lại đoạn búp hành rồi nhét nó vào Thỏ Tử Súc Tiểu Bao.
Dù sao cũng không dán lại được, thôi thì cứ cất giữ trước đã. Vặt cũng đã vặt rồi, bỏ đi thì tiếc lắm, chi bằng giữ lại biết đâu sau này còn có chỗ dùng. Ví dụ như khi hắn trùng kích Dược Long Môn mà muốn nhanh chóng tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-lieu-thien-quan-tu-chan-noi-chuyen-phiem-quan/3161667/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.