[Ta nói ra mấy lời ở trong lòng từ bao giờ thế nhỉ?] Trong lòng Tống Thư Hàng thầm kêu không hay rồi, ‘nhanh mồm nhanh miệng’ vốn là nhược điểm mà hắn vẫn luôn muốn sửa đổi, nhưng hắn không ngờ, ngoài ‘nhanh mồm nhanh miệng’ ra, bản thân hắn lại còn có thuộc tính ‘sơ ý nói ra lời trong lòng’ nữa ư?
Tống Thư Hàng quay đầu lại một cách cứng ngắc, cười gượng hỏi: - Bạch tiền bối, chẳng lẽ… Vừa rồi ta đã nói gì à?
- Ha ha.- Bạch tiền bối không trả lời câu hỏi của Tống Thư Hàng, hắn vừa cười vừa nhấp một ngụm trà, nói với giọng điệu khoan thai không nhanh khôg chậm: - Lúc ở trong mộng, không phải linh quỷ trong Tâm Khiếu của ngươi vẫn muốn đến gần bốn bức họa trong mật thất của Thế gia họ Sở đấy sao? Vậy chắc là do ngươi đã kế thừa nhân quả của tán tu Lý Thiên Tố… Nếu đã như vậy, ngươi cứ tìm cơ hội đi đến gian mật thất đó, tự tay sờ vào bốn bức họa kia xem. Nếu như muốn đến gần gian mật thất đó, chẳng phải biến thành hình dáng của Sở Sở là một lựa chọn tốt hay sao… Ta còn nhớ ngươi có một cây kim cài ngực, có thể biến đổi ngoại hình đúng không.
Quả nhiên vừa rồi mình đã lỡ mồm nói ra mấy lời ở trong lòng mất rồi! Lúc này, Tống Thư Hàng hận không thể vả vào miệng mình mấy cái - Nghe ý của Bạch tiền bối là muốn mình biến thành Sở Sở cô nương, sau đó trà trộn vào Thế gia họ Sở đúng không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-lieu-thien-quan-tu-chan-noi-chuyen-phiem-quan/3161620/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.