Chương trước
Chương sau
- À à, mấy thứ này à. Chắc chắn là đồ thừa rồi! Nhưng nhất thời ta không ghép vào được, ừm, cũng có thể chúng bị ta tháo hỏng rồi… Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ dùng mấy trận pháp khác thay thế chức năng của mấy thứ này, đảm bảo sẽ không có vấn đề gì hết.

Bạch Tôn Giả vỗ vỗ vào quả tên lửa đạn đạo mới được lắp ráp lại lần nữa một cách đắc ý, sau đó nói nhỏ với Tống Thư Hàng:

- Còn nữa nhé, ta còn tăng thêm hai trận pháp công kích ở đầu tên lửa. Nếu như bây giờ quả tên lửa đạn đạo này mà nổ thì ngoại trừ sát thương nổ thông thường ra thì còn kèm theo sát thương pháp thuật ‘Lôi Quang Bạo’, uy lực rất lớn. Qua thời gian này, đợi đến khi chúng ta tìm thấy tông môn của Vô Cực Ma Tông thì có thể thử uy lực của nó rồi.

Tống Thư Hàng tức khắc thót tim… Tên lửa đạn đạo ban đầu đã đáng sợ lắm rồi, Bạch tiền bối lại còn tăng thêm cho nó trận pháp sát thương ‘Lôi Quang Bạo’ ư? Đúng là đổ dầu vào lửa mà! Đến lúc đó cái của nợ này mà nổ, thì sẽ có sức công phá đáng sợ đến mức nào chứ?

Trong lúc hắn đang suy tư, đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, hoặc cũng có thể là do Bạch tiền bối vỗ quả tên lửa đạn đạo kia mạnh quá, quả tên lửa vốn đứng thẳng bị Bạch tiền bối vỗ một cái như thế thì bị cong về bên phải… sau đó, nghiêng ngả ngã xuống đất.

- Bạch tiền bối, sắp đổ rồi! - Tống Thư Hàng vội vàng kêu lớn, đây là hàng dễ cháy nổ đấy! Nó lại còn được Bạch tiền bối cải tiến nữa chứ, một khi nó đổ xuống, nói không chừng sẽ nổ tung mất.

- Đừng gấp mà, có ta ở đây rồi.- Bạch Tôn Giả cười ha ha, nói. Hắn giơ tay lên không trung hướng về phía tên lửa đạn đạo. Những thứ như thế này, Bạch Tôn Giả chỉ cần suy nghĩ trong đầu là có thể nâng nó lên rồi, vì thế không có gì phải lo lắng cả.

Mà đúng lúc này, ở đằng xa có một bóng người ‘vù’ một cái xông đến đây, một tay nâng lên đỡ lấy quả tên lửa đạn đạo đang nghiêng ngả, tư thế ngầu vô cùng.

Đó là Bạch Hạc Chân Quân!

Hắn luôn luôn chú ý đến Bạch Tôn Giả, để tiện tìm cơ hội cống hiến sức lực, phân ưu giải nạn cho Bạch tiền bối.

Vì thế, lúc nhìn thấy tên lửa đạn đạo đổ xuống, Bạch Hạc Chân Quân lập tức xông tới, đỡ lấy nó.

- Bạch tiền bối ngài yên tâm, có Tiểu Bạch Hạc ta ở đây, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu! - Bạch Hạc Chân Quân bật ngón cái về hướng Bạch tiền bối.

- Bạch Hạc tiền bối làm tốt lắm! - Tống Thư Hàng bật thẳng ngón tay cái lên khen ngợi.

Bạch Hạc Chân Quân nghe thế vô cùng đắc ý.

Lúc này, Bạch Tôn Giả:...

Bạch Tôn Giả im lặng không phải do Bạch Hạc Chân Quân, mà là do hắn phát hiện lúc hắn lắp ráp lại tên lửa đạn đạo, có chỗ nào đấy đã lắp sai rồi.

Tên lửa đạn đạo bắt đầu bốc khói đen.

Của nợ này, có khả năng sắp nổ rồi!

- Bạch Hạc, mau vứt cái tên lửa đạn đạo ấy đi.- Bạch Tôn Giả lên tiếng, tuy rằng không cam tâm nhưng hình như hắn lại tháo hỏng một đồ vật nữa rồi: - Tên lửa đạn đạo này sắp nổ rồi!

- Hả? - Bạch Hạc Chân Quân ngu người, sau đó hét lên: - Sắp nổ á?

Bạch Hạc Chân Quân lập tức vác tên lửa đạn đạo lên, nhìn quanh bốn phía tìm chỗ xử lí nó.

Rất nhanh, hai mắt hắn sáng lên.

Huyết ha à, quả tên lửa đạn đạo sắp nổ này dùng để nổ huyết ma thì không còn gì tốt hơn nữa rồi.

- Tất cả mau tránh ra, ta sắp tung tuyệt chiêu rồi! - Bạch Hạc Chân Quân hét lớn một tiếng: - A A!

Sau đó, hắn dùng sức ném quả tên lửa đạn đạo đạn đạo ‘bản Bạch Tôn Giả cải tiến’ đang bốc khói đen về phía huyết ma.

...

...

Chúng đạo hữu đang giết huyết ma vui vẻ... đột nhiên thấy một quả tên lửa đạn đạo bốc khỏi đen xông thẳng đến.

"0_0! " Bắc Hà Tán Nhân tức thì trợn to hai mắt.

- Đm, Bạch Hạc huynh chán sống rồi sao, tự nhiên ném tên lửa đạn đạo sang đây làm gì?

Đông Phương Lục Tiên Tử né được quả tên lửa đạn đạo trong gang tấc, cô hét lên: - Bạch Hạc tiền bối, đừng có phá đám có được không?! - Suýt chút nữa là cô bị tên lửa đạn đạo bắn trúng rồi.

- Tên lửa đạn đạo chả có hề hấn gì với huyết ma đâu, Bạch Hạc tiền bối, người ra kia chơi đi.- Tạo Hóa Pháp Vương gầm lên.

Đúng lúc này.

Người vẫn luôn giải thích tình hình chiến đấu cho Tống Thư Hàng - Lạc Trần Chân Quân hét lớn: - Đó là đồ mà Bạch Tôn Giả đã cải tiến đấy.

Nhưng, lời của Lạc Trần Chân Quân mới nói được một nửa thì....

Cuồng Đao Tam Lãng - người đang mải chiến đấu đột nhiên xoay người một cách tiêu sái, ngọc đao trong tay đã rút ra khỏi vỏ.

- Bạch Hạc tiền bối, chỉ là một quả tên lửa đạn đạo thôi, đừng làm loạn nữa. Ngươi đứng ngoài nhìn là được rồi, huyết ma cứ để cho bọn ta lo.- Cuồng Đao Tam Lãng nói.

Trong lúc nói chuyện, Cuồng Đao Tam Lãng ra tay một cách rất ngầu.

Qủa không hổ danh là ‘Thất Thập Nhị Lộ Khoái Đao’, trong nháy mắt, hắn liền chém ra bảy mươi hai tia đao quang.

Các tia đao quang kết lại thành một tấm lưới, bao lấy tên lửa đạn đạo.

Sau đó... sau khi chém xong, Cuồng Đao Tam Lãng mới nghe thấy lời của Lạc Trần Chân Quân.

What? Tên lửa đạn đạo này vừa được Bạch Tôn Giả cải tiến á?

Cuồng Đao Tam Lãng:...

Hại nhau rồi!

Lúc này, Cuồng Đao Tam Lãng chỉ hận bản thân không thể mở miệng ăn hết mấy tia đao quang kia. Nhưng đã muộn rồi... Đao quang rực rỡ giáng xuống tên lửa đạn đạo, trong nháy mắt làm nó vỡ ra.

Bùm! ~

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, ánh sáng phát ra khi tên lửa đạn đạo nổ bao trùm cả người con huyết ma và cả các đạo hữu của nhóm Cửu Châu số 1.

- A a a, Tam Lãng, ta và ngươi chưa xong đâu!

- Ai yo, Tam Lãng, đau chết ta rồi.

- Các ngươi cố ý phải không? Tam Lãng, có phải ngươi đã ngầm thông đồng với Bach Hạc đạo hữu không? Ai ya má ơi, Tạo Hóa Pháp Vương mau giữ chân huyết ma đi, vừa nãy nó nhân lúc nổ đánh ta một quyền, đau chết ta rồi.

- Oa a a a... Tam Lãng huynh, ngươi chết chắc rồi!

- A a a, lễ phục ‘La Sa Tông’ phiên bản giới hạn năm nay của của ta, hu hu hu.- Đông Phương Lục Tiên Tử khóc lên.

Cuồng Đao Tam Lãng nắm chuôi đao, lặng người trong gió - Xong rồi, hắn toi thật rồi.

Ở phía xa, Bạch Hạc Chân Quân vẫn giữ nguyên tư thế ném tên lửa-Hắn hoàn toàn không ngờ Tam Lãng sẽ chém ra đao quang mạnh mẽ như thế, xong rồi, hắn cũng chết chắc rồi. Ấy? Đợi đã, mình vốn dĩ chết chắc rồi mà. Nợ nhiều thì không lo, cứ nghĩ như thế thì sẽ không còn gì đáng sợ nữa.

******************

Ở phía trước, kiếp nạn của Cuồng Đao Tam Lãng... mới chỉ bắt đầu.

Cùng với việc tên lửa nổ thì trận pháp pháp thuật ‘Lôi Quang Bạo’ mà Bạch tiền bối khắc lên cũng nổ theo.

Xẹt... xẹt xẹt... Một loạt ánh sáng lôi điện tím xuất hiện từ trung tâm vụ nổ, ngưng lại thành một quả cầu lôi điện màu tím.

Tuy rằng chỉ là tác phẩm thử nghiệm của Bạch Tôn Giả thôi nhưng lực sát thương của lôi điện này vẫn có sức công phá lục phẩm.

Cuồng Đao Tam Lãng đứng mũi chịu sào, một tia lôi điện được đánh về phía trước, tuy rằng chưa chạm vào người hắn nhưng đã làm cho hắn cháy đen thui rồi...

Nếu như ‘Lôi Quang Bạo’ này mà công kích chính diện Cuồng Đao Tam Lãng thì hắn phải đến giường bệnh của Dược Sư nằm vài tháng rồi.

Cũng may là, người khắc ra trận pháp Lôi Quang Bạo là Bạch Tôn Giả cũng ở cách đó không xa.

- Diệt - Bạch Tôn Giả cất giọng hét lên.

Theo tiếng hét trầm thấp của Bạch Tôn Giả, trận pháp thuộc tính Lôi trong vụ nổ bị Bạch Tôn Giả khống chế, thu hồi trong nháy mắt, từ một quả cầu khổng lồ thu bé lại chỉ bằng nắm tay.

Cuối cùng... lôi điện càng ngày càng nhỏ rồi dần dần tắt lụi.

Tam Lãng há mồm, phun ra một làn khói đen. Làn khói đen này cũng giống như tâm trạng rối loạn như có 10000 con ngựa chạy qua của Cuồng Đao Tam Lãng bây giờ vậy.





- Gừ gừ gừ gừ! - Tiếng gầm phẫn nộ của huyết ma vang lên!

Tên lửa đạn đạo bất ngờ nổ làm loạn trận doanh của các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1, người phụ trách kháng quái Tạo Hóa Pháp Vương nhất thời không kịp kéo thù hận.

Huyết ma điên cuồng nắm được cơ hội, nó đánh loạn khắp nơi, dựa vào độ mạnh của thân thể đạt lục phẩm của nó, xông ra khỏi vòng vây của các đạo hữu nhóm Cửu Châu số 1 một cách điên cuồng như một con trâu đực.

Sau đó, huyết ma phi thẳng tới chỗ Tống Thư Hàng - Nó bị thương quá nặng rồi, vì thế nó cần ăn thứ gì đó để bổ sung năng lượng.

Tuy rằng trí thông minh của huyết ma không cao, nhưng ít nhất có vẫn còn chút bản năng.

Nó cần nhanh chóng ăn thứ gì đó, vì thế bản năng tìm kiếm thứ đồ ăn dễ bị bắt nhất - Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có Tống Thư Hàng và Sở Sở của Sở gia có tu vi yếu nhất.

Mà sau khi so sánh thì thấy vị trí của Sở Sở cách huyết ma hơi xa.

Cho nên là, nó quyết rồi, thức ăn chính là Tống Thư Hàng.

Vì thế, huyết ma chạy như điên về phía Tống Thư Hàng, hai cái tay lớn vươn ra hòng bắt lấy Tống Thư Hàng.

- Đừng để nó chạy nữa! - Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 hét lên.

Nhưng mà, trong lúc sinh tử tồn vong, huyết ma bộc phát ra tốc độ khó ai bì kịp.

Thậm chí người luôn tọa trấn trên không trung là Hoàng Sơn Chân Quân và người đứng bên cạnh bảo vệ là Cổ Hà Quan Chân Quân đều không bắt được con huyết ma đang chạy điên cuồng kia.





Ở phía trước, Bạch Tôn Giả đang tự nhéo nhéo cằm của mình: - Chậc chậc!

Sau đó, hắn đứng lên, giơ nắm đấm ra, thở ra một hơi.

Vừa rồi lúc luận đạo, hắn nghĩ ra một chiêu thức quyền thuật rất thú vị, vốn hắn còn nghĩ không có cơ hội sử dụng chứ… Không ngờ tới cuối cùng, huyết ma lại chạy như điên đến đây, cho hắn một cơ hội để thử quyền pháp này.

- Gừ gừ gừ gừ.- Huyết ma điên cuồng xông tới.

Nhưng, không đợi nó đến gần Tống Thư Hàng, Bạch Tôn Giả đã nhẹ nhàng đáp xuống trên đỉnh đầu của nó, giơ nắm đấm lên. Trên nắm đấm còn có dây xích phù văn được hóa ra từ hàng ngàn phù văn.

Tiếp đó, Bạch Tôn Giả đánh ra một quyền.

Quyền của hắn còn chưa chạm đến đầu của huyết ma thì đầu của nó đã tự động tan nát… Não của huyết ma bị nổ thành vô số hạt nhỏ, giống như cồn cát bị gió bão thổi qua vậy.

Sau khi rơi xuống, những hạt nhỏ đó lại ngưng thành trân châu màu đỏ, nó va xuống mặt đất gây ra tiếng leng keng.

Nắm đấm của Bạch Tôn Giả từ từ hạ xuống… Thân thể của huyết ma cứ như bị cuốn vào máy xay thịt vậy, không ngừng hóa thành trân châu.

Một lúc sau.

Huyết ma cao hơn mười mét giờ biến mất hoàn toàn, chỉ để lại rất nhiều huyết trân châu lấp lánh đầy mặt đất, như minh chứng cho quá trình có một con huyết ma ‘đáng yêu’ từng lén lút đến trái đất.

Bạch Tôn Giả thu nắm đấm lại, niết lấy cằm mình, trông có vẻ như có đang suy tư điều gì. Hình như hắn không hài lòng cho lắm với uy lực của quyền này.

Phía sau hắn, các tiền bối trong nhóm đều sắp khóc rồi - Không ngờ đến cuối cùng, Bạch Tôn Giả vẫn dùng đến nắm đấm của mình.

Đây là định mệnh đúng không?

- Còn cần cải tiến thêm một chút, một quyền này lãng phí quá nhiều linh lực, lúc biến thân thể của huyết ma thành kết tinh năng lượng, ít nhất lãng phí ba phần mười linh lực.- Bạch Tôn Giả thầm nhủ.

Tống Thư Hàng nhặt lên một viên trân châu, nghi hoặc hỏi: - Sau khi chết, huyết ma sẽ biến thành trân châu sao?

Hắn cảm thấy trong những viên trân châu xinh đẹp này có ẩn chứa linh lực tinh khiết.

- Là một thí nghiệm của ta.- Bạch Tôn Giả cười ha ha, đáp:

- Ta thử chuyển hóa huyết ma thành một thứ giống như linh thạch, có điều không thành công cho lắm. Được rồi, bây giờ để ta xem xem, con huyết ma này cho chúng ta thứ gì tốt không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.