- Thư Hàng, khúc huyết cốt này tặng cho ngươi. Đừng có mà xem thường nó nhé, đồ lấy được từ người của thiên ma nhất định là tinh phẩm. Các đạo hữu trong nhóm không thèm giữ nó thì ngươi giữ nó cho tốt.- Bạch Tôn Giả ném khúc xương màu đỏ đó cho Tống Thư Hàng: - Còn nữa, nó nhìn qua có vẻ rất cứng đấy, đợi sau này nếu ngươi có nuôi chó thì cũng có thể lấy ra cho nó mài răng.
Bạch Tôn Giả không có hứng thú gì với cái thứ đồ kì lạ này. Hơn nữa, nếu nói đến thu thập bảo vật thì bảo khố của Bạch Tôn Giả đã nhiều bảo vật tới mức chính bản thân hắn cũng không nhớ nổi nữa. Thậm chí, đến bảo khố của những tông môn lớn trong giới tu chân cũng không lớn bằng bảo khố của Bạch Tôn Giả nữa.
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười nhận lấy khúc xương màu đỏ, đây là bảo vật trên người huyết ma đấy, làm sao có thể lấy ra cho chó con mài răng cơ chứ!
…
…
Đánh huyết ma xong rồi, bảo vật cũng chia xong rồi.
Kế tiếp các đạo hữu trong nhóm lại tập hợp lại một chỗ, bắt đầu chia sẻ những điều tâm đắc của mình trong trận chiến vừa nãy - chỉ có Đại Bạch Hạc và Tam Lãng là bị mọi người xa lánh thôi.
Đại Bạch Hạc cũng không thèm để ý điều này, từ đầu đến cuối, người hắn quan tâm chỉ có Bạch Tôn Giả thôi.
Nhưng Cuồng Đao Tam Lãng lại là tên lắm mồm, hắn bắt đầu cảm thấy cả người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-lieu-thien-quan-tu-chan-noi-chuyen-phiem-quan/3161519/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.