Chương trước
Chương sau
Tống Thư Hàng từ từ mở mắt ra.

Lần này là tỉnh thật, vì hắn cảm thấy đầu mình man mát, hơn nữa còn thấy chóng mặt nặng đầu, rất khó chịu.

Bên ngoài, mặt trời đã nhô lên cao, đã bắt đầu một ngày mới rồi.

Hôm nay là chủ nhật rồi nhỉ, hôm nay xin hãy gọi hắn là ‘Kim Cương Quân Tử Đao’…

- Ố, tỉnh rồi à.- Tạo Hóa Pháp Vương với mái tóc đen bồng bềnh rất đỗi tiêu sái ngồi bên cạnh Tống Thư Hàng, cười hỏi.

Tống Thư Hàng dụi dụi hai mắt, nói: - Cái gì? Tạo Hóa tiền bối? Sao ngươi lại ở đây?

Nếu như là mấy người Phủ Chủ Thất Sinh Phù, Diệt Phượng Công Tử hay là Bạch Tôn Giả ở bên cạnh hắn thì cũng là chuyện bình thường, nhưng tại sao người phụ trách chăm sóc hắn lại là Tạo Hóa Pháp Vương thế này?

- Nên nói thế nào đây nhỉ.- Tạo Hóa Pháp Vương nói thoáng chút ngại ngùng: - Lúc ngươi nằm mơ, không hiểu sao cứ gọi tên của ta mãi thôi, lại còn gọi hết lần này đến lần khác, thật là ngại quá. Sau đó, Thất Sinh Phù đạo hữu bèn gọi ta đến đây.

Bây giờ Tạo Hóa Pháp Vương đang cảm thấy đặc biệt xấu hổ và hơi không được tự nhiên một chút, hắn và Tống Thư Hàng cũng chừa từng chính thức tiếp xúc với nhau kia mà?

Nhiều nhất cũng chỉ là do Hoàng Sơn Chân Quân và các đạo hữu khác giới thiệu đạo hiệu của hắn với Tống Thư Hàng tiểu hữu mà thôi đúng không? Tại sao trong lúc nằm mơ Thư Hàng tiểu hữu lại gọi tên hắn mãi như thế là sao đây, điều này khiến hắn cảm thấy áp lực rất lớn đó.





Hả? Luôn miệng gọi tên của Tạo Hóa Pháp Vương tiền bối á?

Đậu xanh rau má!!

Chắc chắn là do mình muốn làm tóc dài ra, cho nên mới nghĩ đến Tạo Hóa Pháp Vương. Nhưng thật không ngờ mình lại nói mớ như thế…

Lúc này Tống Thư Hàng xấu hổ khỏi nói..

- Khụ khụ, ừm thì, có phải Tống Thư Hàng tiểu hữu có chuyện gì quan trọng cần tìm ta không? - Tạo Hóa Pháp Vương ướm lời hỏi thử.

Tống Thư Hàng vội nhân cơ hội giải thích: - Ha ha ha, quả thật là ta có việc muốn thỉnh giáo Tạo Hóa tiền bối đây! Lúc nãy ta mơ thấy ác mộng, cách phá giải cơn ác mộng này, lại chính là phải đi thỉnh giáo Tạo Hóa tiền bối một việc!

Tạo Hóa Pháp Vương nghe thấy thế thì thầm thở phào nhẹ nhõm: - Thư Hàng tiểu hữu cứ nói đi. À, đúng rồi, nghe nói Thư Hàng tiểu hữu có tới tận bảy cái đạo hiệu luôn nhỉ? Hôm nay ngươi tên là gì thế?

- Đạo hiệu của ngày chủ nhật chắc là ‘Kim Cương Quân Tử Đao’ đấy.- Tống Thư Hàng cười gượng đáp, sau đó hắn nói: - Thực ra, ta muốn xin Tạo Hóa tiền bối giúp đỡ, có cách nào có thể khiến cho tóc mọc ra trong một khoảng thời gian ngắn giống như tiền bối không!

Sau khi nghe xong, Tạo Hóa Pháp Vương bèn phì cười ha ha.

- Ta còn tưởng Thư Hàng tiểu hữu muốn hỏi vấn đề gì chứ, hóa ra là loại pháp thuật nhỏ này.- Nói xong, hắn liếc cái đầu bóng lưỡng của Tống Thư Hàng một cái, trong lòng dâng lên cảm giác như gặp được tri âm, hai người bọn họ đều là những người đàn ông muốn nhanh chóng rũ bỏ hình tượng đầu trọc cả!

- Tạo Hóa tiền bối, khi thi triền pháp thuật này có cần điều kiện gì không? Với cảnh giới hiện tại của ta thì có thể tu luyện nó được chứ? - Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi thăm.

Hắn sợ nếu như pháp thuật mọc tóc này cần phải có cảnh giới tam phẩm, tứ phẩm thậm chí là những cảnh giới cao hơn mới có thể luyện được, thì hắn chỉ có thể mở to hai mắt mà lo lắng suông thôi.

- Yên tâm đi, thực lực nhị phẩm của ngươi đủ để thi triển pháp thuật này rồi.- Tạo Hóa Pháp Vương nói.

Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên: - Xin tiền bối hãy dạy cho ta pháp thuật này.

Sau đó hắn lại nhớ ra thói quen của nhóm Cửu Châu số 1, bèn nói: - Còn nữa, tiền bối có muốn vật gì không? Hoặc là nói, ta có thể dùng thứ gì để đổi pháp thuật này ấy?

Cho dù chỉ là một pháp thuật nhỏ nhưng nếu như các tiền bối không chủ động đưa ra để mọi người cùng sử dụng, thì nếu muốn học phải tự lấy vật gì đó ra để trao đổi, dù là một linh thạch nhỏ nhoi cũng không được.

- Đây chỉ là một pháp thuật nhỏ mà thôi, không cần ngươi phải trả giá gì đâu.- Tạo Hóa Pháp Vương niết cằm của mình rồi nói, tuy nhiên sau khi suy nghĩ kĩ hắn lại nói tiếp: - Có điều, nếu như ngươi thật sự cảm thấy trong lòng không được thoải mái thì… hay là nghe ta hát một bài đi nhé? Gần đây ta mới sáng tác ra một bài hát mới, còn chưa hát cho người khác nghe đâu. Bây giờ ngươi làm thính giả của ta, đánh giá hộ ta một tí, thế nào?

- Tạo Hóa tiền bối lại còn biết sáng tác cả nhạc nữa à? Lợi hại thật! Mời tiền bối hát, ta xin rửa tai lắng nghe đây.- Tống Thư Hàng tán thưởng nói.

Lúc Tạo Hóa Pháp Vương thi triển ‘Chiến Phật Chân Thân’ thì chính là một soái ca đậm chất lãng tử phóng đãng không chịu gò bó. Rất có phong thái của một minh tinh đấy.

- Vậy thì ta hát đây! - Trên mặt của Tạo Hóa Pháp Vương ánh lên sự vui vẻ, hắn xoa xoa cổ họng, trước tiên thử âm cái đã: - À a á a à ~ à á.

Nhìn bộ dáng của hắn lúc thử âm rất có bài có bản, vừa nhìn đã biết là chuyên nghiệp rồi.

- Tiền bối có cần nhạc cụ phối âm không? - Tống Thư Hàng hỏi.

Tạo Hóa Pháp Vương đáp: - Không cần, ta hát chay cho ngươi nghe một đoạn.

Sau đó, Tạo Hóa Pháp Vương mở miệng bắt đầu hát vang.

- Đinh đinh đang đang? Là la lá la? Minh thương dễ tránh? Ám tiễn khó phòng? Ta đứng trên tường thành? Nhìn xuống binh vây tường thành ~ à á a.

Quỳ luôn!

Sức phá hoại của giọng hát kia hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ nào để miêu tả được.

Thậm chí, lúc Tạo Hóa Pháp Vương mở miệng, có từng đợt sóng âm như ‘sóng xung kích khi tên lửa phát nổ’ truyền ra, tạo thành một lớp phòng ngự vô hình xung quanh bốn phía, tấn công toàn diện không phân địch ta.

Tống Thư Hàng đứng mũi chịu sào, cả người hắn đều bị tấn công đến ngu luôn rồi.

Có chuyện gì thế, tai của mình bị làm sao thế này?

Tống Thư Hàng cảm thấy bản thân giống như một chiếc thuyền không có điểm tựa trôi nổi chòng chành giữa sóng biển gầm thét, phong ba bão táp, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng bị lật thuyền.

Chuyện gì thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Toi rồi, mình sắp tiêu đời rồi sao?





Cùng lúc đó, có rất nhiều tiếng kêu hoảng loạn truyền đến từ bên ngoài. Còn có tiếng rất nhiều người ngã vật xuống đất, tiếng đồ vật bị đổ ngã, đủ loại âm thanh hỗn loạn.

- Có chuyện gì thế, là kẻ nào đang hát đấy hả? Kẻ nào đang phát âm ba công đấy?

- Giọng hát ấy… không sai vào đâu được, là Tạo Hóa Pháp Vương mang trái tim ca vương đang cất giọng hát!

- Ôi tai, tai của ta.

- Là Tạo Hóa Pháp Vương á? Trời đánh… đừng mà, đừng mà, má ơi cứu con.

- Tạo Hoá đạo hữu, đừng hát nữa… đều là người phe mình cả đấy!

- Toi rồi, nghẻo rồi, chết chắc rồi, ai đi ngăn Pháp Vương lại đi, ngăn hắn lại ngay!

- Lỗ tai sắp sẩy con mẹ nó thai luôn rồi, cứu ta với…

- Chết tập thể, quả này là chết cả lũ luôn rồi.

- Ta chọn được chết, chết chết chết đi thôi…

- Pháp Vương ngươi đừng hát nữa, nếu không hát nữa thì chúng ta vẫn là bạn tốt, ựa (tiếng hộc máu).

- Ngừng chiến, mau ngừng chiến đi, là, là … quân mình mà.

- Không xong rồi, tai ta sắp ‘sảy thai’ tới nơi rồi…

- Mau chọc thủng màng nhĩ của mình đi! Mau lên! Như thế may ra còn có thể cứu được phần nào.

- Đông Phương Tiên Tử, nhảy một điệu để trung hòa một chút đi, a, … Đông Phương Tiên Tử, Đông Phương Tiên Tử cô làm sao thế ~ Đông Phương Tiên Tử ~

***********************

Không biết qua bao lâu, cũng có thể là đã qua khoảng thời gian dài tựa cả thế kỷ rồi.

Tống Thư Hàng ngơ ngác ngồi trên giường, mặt mày đần thối ra.

Sóng âm công kích thật đáng sợ!

Chú ý, đây không phải là ví von mà là khi Tạo Hóa Pháp Vương mở miệng ra hát thì kèm theo pháp thuật âm ba đáng sợ giống như ‘sư tử hống’ vậy.

Ma âm đập thẳng vào não… đập chính diện luôn. Sóng âm thông qua lỗ tai truyền thẳng vào não hải, không ngừng quấy đảo não hải, quậy đến mức não hải của mọi người trời long đất lở.

Nếu như người bình thường nghe được âm thanh đáng sợ thế này thì chắc là có khi sẽ biến thành kẻ ngốc luôn ấy nhỉ?

Thậm chí một số tu sĩ có thực lực yếu hơn một chút, chắc cũng phát điên mất thôi?



….

Bên ngoài phòng.

- Âm thanh đáng sợ đó, kết thúc rồi sao? Ta, vẫn còn sống ư?

- Tuyết Lang đạo hữu, ngươi vừa nói gì thế? Ta chỉ có thể nhìn thấy ngươi mấp máy môi thôi, không nghe thấy ngươi nói ra tiếng gì cả.

- Minh thương dễ tránh? Ám tiễn khó phòng? Trong não của ta chỉ có hai câu hát đó đang vang vọng thôi. Đáng sợ quá, biết đến lúc nào ta mới có thể quên được giọng ca đáng sợ này đây.

- Đừng hát nữa, Cổ Hà Quan đạo hữu, đừng hát thêm nữa. Nếu không thì, ta có cảm giác ta cũng sẽ hát theo ngươi mất.

- Phòng ở phải sửa lại rồi, tiêu tùng hoàn toàn luôn rồi.

- Đừng nói bất cứ điều gì hết… Bắc Hà đạo hữu, điều quan trọng chính là…. chúng ta vẫn còn sống.

- Ố? - Trong tiếng kêu thán của các vị tiền bối, có một cô gái dáng người cao gầy, tóc đen bồng bềnh, chân dài tăm tắp đang đứng, cô ấy nói: - Chẳng lẽ chỉ có ta cảm thấy giọng hát của Tạo Hóa tiền bối rất hay thôi sao?

Vũ Nhu Tử cô nương tự lẩm bẩm.

********************

Trong phòng.

Sau khi hát xong một bài, tâm trạng của Tạo Hóa Pháp Vương rất vui vẻ.

Thân là một người bắt buộc phải có kĩ năng trào phúng mạnh mẽ, xướng công của Tạo Hóa Pháp Vương mạnh hơn bất kì kĩ năng trào phúng nào. Nói chuyện không hợp nhau thì mở miệng ra hát, muốn hát là hát, hát cho thật vang dội luôn.

Sau khi hát xong, Tạo Hóa Pháp Vương với tâm trạng vui vẻ bắt đầu truyền‘thuật mọc tóc’ cho Tống Thư Hàng. Vì tâm tình đang rất tốt nên hắn dạy từng bước từng bước, nắm tay chỉ cho Tống Thư Hàng cách thi triển pháp thuật.

Tống Thư Hàng lại tiếp thu quá trình truyền dạy của Tạo Hóa Pháp Vương cứng ngắc giống như là một người gỗ vậy,

Thuật mọc tóc là một loại pháp thuật rất tuyệt, hơn nữa học nó cũng rất dễ.

Điểm bất tiện duy nhất chính là, không dễ khống chế độ dài của tóc mới mọc ra. Nói không chừng một lần chỉ nhú được chút tóc con ngắn cũn, nhưng cũng có thể một lần là tóc dài đến eo luôn.

Nhưng không sao cả, nếu tóc mọc ngắn thì có thể dùng pháp thuật một lần nữa, mà nếu như tóc mọc dài quá, thì cắt thôi!





Tống Thư Hàng cũng không biết mình học được pháp thuật này kiểu gì, hắn giống như một người máy vậy, Tạo Hóa Pháp Vương chỉ dạy cái gì thì hắn nhớ cái đó. Tạo Hóa Pháp Vương bảo hắn làm cái gì thì hắn làm cái đó.

Sau đó, hắn thi triển thuật mọc tóc trên đầu của mình, chỉ trong thời gian ngắn, thuật mọc tóc đã thúc tóc của hắn mọc dài ra đến vai.

Tóc đen bóng khỏe, phát sáng lấp lánh như trân châu đen vậy.

- Vậy thì, Tống Thư Hàng tiểu hữu. À không phải… Kim Cương Quân Tử Đao đạo hữu, ta vẫn còn có việc, cáo từ trước nhé, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi. Còn nữa, ‘đại hội giao dịch của tu sĩ’ năm nay sắp bắt đầu rồi, ngươi nhất định đừng có bỏ lỡ đấy nhé. Nói không chừng còn mò được mấy món đồ tốt cũng nên..- Tạo Hóa Pháp Vương vỗ vào bả vai Tống Thư Hàng, cười ha ha rời khỏi đây… Tâm trạng hắn siêu tốt luôn.

- Đại hội giao dịch của tu sĩ.- Tống Thư Hàng nhẩm lại mấy từ này một cách máy móc. Đại hội này cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

Nhưng với Tống Thư Hàng, cái đại hội kia chỉ cần ghé qua là được. Việc quan trọng nhất của hắn bây giờ là đi chuẩn bị hành lý.

Sau đó, chuyến hành trình vũ trụ một tháng còn đang chờ đợi hắn.

Phải chuẩn bị hành lý gì đây ta?

Về mặt ăn uống thì đã có ‘ích cốc đan’, cái này có thể giải quyết được rồi, không phải là vấn đề.

Nhưng phải nghĩ cách giải quyết chuyện đại tiểu tiện.nếu không ở trên vũ trụ, rất có khả năng mình bị sản phẩm đại tiểu tiện của mình dính đầy người mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.