Chương trước
Chương sau
Tống Thư Hàng: - Bá vương toàn phong trảm!

Hắn thi triển thân pháp 'quân tử vạn lý hành', sau đó nhanh chóng chém một đao về phía tên chiến sĩ nhím biển đứng ngoài cùng bên phải! Miệng thì gào bá vương toàn phong trảm thế thôi, nhưng thứ đánh ra lại là hỏa diễm đao.

Điểm này là học được từ đệ tử Sở gia với đệ tử Hư Kiếm Phái trong trận chiến Đoạn Tiên Đài trước kia - lúc giao chiến chính diện, gào to tên kỹ năng của mình thì có thể tăng mạnh khí thế của bản thân, khiến cho uy lực của chiêu thức tăng lên mấy phần.

Nhưng nếu gào tên chiêu thức của mình ra như thế thì sẽ dễ dàng bị đối thủ phá giải. Cho nên…. Phần lớn tu sĩ trong lúc ra chiêu chiến đấu thì sẽ gào lên một cái tên nào đó nghe trâu bò một tí, thứ nhất là có thể gia tăng khí thế của mình, thứ hai là có thể đạt được mục đích che mắt người khác, thứ ba là nếu như tên tuyệt chiêu của mình nghe cùi bắp quá thì cũng tiện bề nhờ cái tên dỏm kia lấp liếm một chút.

Tóm lại - miệng thì gầm lên kiếm nhận phong bao, nhưng thứ dùng lại là dã man chàng kích, gặp phải đối thủ ngây thơ không rõ chân tướng thì có thể dễ dàng lừa hắn một vố.

Nhưng rất đáng tiếc, bốn tên chiến sĩ nhím biển đối diện Thư Hàng căn bản không để mình bị lừa. Hai mắt của chúng đỏ bừng lên, căn bản không hề có lý trí, nên lúc chiến đấu căn bản không cần dùng đầu óc suy nghĩ làm gì.

Thấy Tống Thư Hàng chém một đao tới, tên chiến sĩ nhím biển đứng phía ngoài cùng bên phải lao lên hùng hục dùng lồng ngực của bản thân để ngăn cản một chiêu hỏa diễm đao kia, cũng giơ tay túm lấy bảo đao Bá Toái, muốn tạo ra cơ hội phản kích cho ba tên đồng bọn của mình.

- Đúng là phong cách chiến đấu của chiến sĩ nhím biển.- Tống Thư Hàng nghĩ thầm, đối mặt với tư thái liều mạng của đám chiến sĩ nhím biển này, hắn cũng không hề chùn tay.

Hai mắt của Tống Thư Hàng sáng rỡ lên, mỗi một hành động nhỏ nhất của đám chiến sĩ nhím biển kia đều rơi vào trong mắt của hắn. Đồng thời, trong lòng của hắn lại dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ - động tác của bốn chiến sĩ nhím biển kia đập vào mắt hắn lại có cảm giác vô cùng chậm chạp, sơ hở giăng kín khắp nơi!

- Động tác quá chậm, mấy động tác dư thừa trong lúc chiến đấu cũng nhièu nữa.

- Không có then pháp phụ trợ, hoàn toàn chỉ dựa vào tốc độ bản năng…. Đừng nói là bị bốn người bao vây, tình hình kiểu nay thì dù có thêm mười tên cũng không làm gì được ta.

Trong quá trình mượn CPU của Diệt Phượng Công Tử để tăng cao trình độ lẫn thuần thục với võ học, tiện thể còn hưởng ké được rất nhiều kiến thức căn bản. Hơn nữa, hai ngày nay Tống Thư Hàng còn đang vùi đầu chiến đấu với 1 đám người khổng lồ nữa.

Nhãn lực và kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng đã được tăng lên rất nhiều.

Đối mặt với kiểu chiến đấu dùng mạng đổi mạng của đám chiến sĩ nhím biển kia, Tống Thư Hàng lựa chọn kích hoạt cái hộ phù thanh phong gia tốc trên người.

- Thanh phong gia tốc.

Một đạo thanh phong xoay tròn quanh người hắn, khiến cho tốc độ của hắn lại tăng thêm rất nhiều.

Đao quang lóe lên.

Tên chiến sĩ nhím biển đứng ngoài cùng bên phải thậm chí còn không kịp giơ tay ra đỡ lấy thân đao thì đã bị ngọn lửa cuốn lấy thân thể, thần hình đều bị câu diệt.

Cổ tay của Tống Thư Hàng lật nhẹ một cái, trước khi đòn tấn công của ba tên chiến sĩ nhím biển khác đánh tới thì hắn đã sớm vận sức chờ phát động long vũ thức trong nghịch lân đao pháp rồi.

Đao khí hóa thành hình rồng, bay lượn bốc lên.

Keng keng keng keng keng!

Toàn bộ công kích của ba tên chiến sĩ nhím biển kia đều bị long vũ thức cản lại toàn bộ. Bản thân ba tên chiến sĩ nhím biển cũng bị lực phản chấn của đao khí bắn văng ra, liên tục lùi lại phía sau.

Sau khi bắn ba tên chiến sĩ nhím biển kia bay ra, Tống Thư Hàng không đuổi theo. Mà nhờ vào thanh phong gia tốc, nhanh chóng chạy vèo về phía chỗ sâu trong cổ mộ, không lãng phí thời gian để dây dưa với đám chiến sĩ nhím biển này.

Tốc độ của thanh phong gia tốc cộng thêm 'quân tử vạn lý hành', thoáng cái đã bỏ xa ba tên chiến sĩ nhím biển ở lại sau lưng.

……

Cứ như thế, lúc Tống Thư Hàng vọt lên hơn 50m nữa thì hắn phát hiện phía trước lại có thêm chiến sĩ nhím biển đang chặn đường.

Lần này là mười con chiến sĩ nhím biển, con nào con nấy hai mắt đỏ ngầu, nhe nanh múa vuốt nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng.

- Grào! - Tống Thư Hàng há miệng gầm một tiếng, sư hống công cộng thêm năng lực thiên phú là huyễn âm của hắn thì sau khi gầm lên, thân thể của mười hai tên chiến sĩ nhím biển kia cứng đờ, bị sư hống công chặn đứng,

Tống Thư Hàng nhân cơ hội nhảy lên thật cao, phóng ra đầu của mười tên chiến sĩ nhím biển nọ, Tác dụng tăng tốc của thanh phong gia tốc vẫn còn chưa biến mất, thế cho nên hắn lại tiếp tục lao thẳng về đích.

Cứ như vậy, nhờ vào năng lực của huyễn âm cùng với sư hống công, thanh phong gia tốc cộng thêm 'quân tử vạn lý hành', Tống Thư Hàng một hơi chạy qua mặt năm lượt chiến sĩ nhím biển chặn đường.

Khi hắn gặp phải lượt chiến sĩ nhím biển thứ sáu thì số lượng của đám chiến sĩ nhím biển cản đường cũng phải cao tới hai mươi người, đây cũng không phải con số mà nhảy một cái là vượt qua được.

Hơn nữa, lúc này hiệu quả của thanh phong gia tốc trên người Tống Thư Hàng đã tản đi.

- Xem ra phải đánh một trận rồi.- Tống Thư Hàng nói.

Hai mươi tên chiến sĩ nhím biển mới bước vào cảnh giới nhị phẩm, cho dù đều ở trong trạng thái điên cuồng thì chỉ riêng bản năng chiến đấu thôi, không cần dùng tới bất kỳ thân pháp, công pháp, võ kỹ gì, đối phó cũng chẳng hề dễ dàng.

Vậy cho nên, Tống Thư Hàng vói tay vào trong túi tiền, muốn nhờ vào uy lực của kiếm phù để càn quét hai mươi tên chiến sĩ nhím biển này.

Trong lúc Tống Thư Hàng đang định đánh một trận thì phía sau lưng đột nhiên vang lên một trận tiếng gầm điên cuồng và tiếng hét tức giận.

Năm đợt chiến sĩ nhím biển bị hắn vượt qua lúc trước bây giờ đã tụ lại một chỗ, biến thành một đội quân chiến sĩ nhím biển, đang chạy như điên về phía Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng: - …..

- Cư nhiên đã chạy tới hết rồi sao, thiệt cái tình. Bị người ta vượt qua rồi mà không chịu ngoan ngoãn đứng im ở chỗ cũ là sao chứ.

Tống Thư Hàng nói thầm, sau đó, hắn quyết đoán móc kiếm phù ra, kích hoạt nó.

Thế nhưng…. Sau khi Tống Thư Hàng hoàn thành quá trình kích hoạt kiếm phù xong thì kiếm phù lại bị kẹt đạn, không hề bắn ra kiếm khí.

- Chuyện gì thế này? không phải là đúng lúc vớ phải sản phẩm thất bại của Phủ Chủ Thất Sinh Phù đấy chứ.- Tống Thư Hàng dùng tốc độ nhanh nhất đổi một lá kiếm phù khác, chuẩn bị kích hoạt nó thêm lần nữa.

Nhưng lá kiếm phù thứ hai vẫn bị tịt ngòi như cũ.

Không phải là do bản thân kiếm phù, chẳng lẽ ở bên trong Lục Tu Tôn Giả chi mộ này thì không thể nào dùng được phù bảo sao?

Tống Thư Hàng đoán đúng rồi!

Trước đây thật lâu, có một vị đạo hữu tên Cuồng Đao Tam Lãng gì đó đi thăm dò Ngũ Tu Chân Quân Chi Mộ, cầm theo một lá bảo phù cường đại vô. Cuối cùng, trong lúc tình cờ, Cuồng Đao Tam Lãng đạo hữu mượn nhờ phù bảo cường đại nọ, thiếu chút nữa cho nổ tung Ngũ Tu Chân Quân chi mộ năm đó…. Ngay cả bản thân Cuồng Đao Tam Lãng thiếu chút nữa cũng bị nổ banh xác.

Thế nên, ở trong Lục Tu Tôn Giả chi mộ này, có thêm một cái trận pháp dùng để áp chế phù bảo.

….

Tống Thư Hàng đành phải cất phù bảo lại túi, cầm chặt bảo đao Bá Toái: - Biết sớm như thế thì đã gặp đợt nào xử đợt đó rồi.

Nhưng bây giờ hắn chẳn còn thời gian để mà hối hận là được.

Quân đoàn chiến sĩ nhím biển gầm lên, điên cuồng nhào về phía Tống Thư Hàng. Móng vuốt, hàm răng, gai nhọn, mỗi một bộ phận trên thân thể của chúng đều có thể hóa thành vũ khí cường đại.

Nghịch lân đao pháp, long toàn thức!

Đao khí biến thành long lân, hoàn toàn bao vây Tống Thư Hàng.

Tuy rằng số lượng chiến sĩ nhím biển hơi nhiều thật, nhưng số lượng có thể tấn công Tống Thư Hàng cùng một lúc cũng có hạn, còn công kích đánh được về phía thằn

Cùng lúc đó, Tống Thư Hàng cũng bắt đầu phản kích.

'kim cương bản bản quyền pháp', hỏa diễm đao, sư tử hống, còn có cả cương thủ mà ngày hôm qua hắn mới học được chút ít đều bị thi triển ra hết.



Sau khi khổ chiến một trận, Tống Thư Hàng vất vả lắm mới giải quyết xong toàn bộ chiến sĩ nhím biển kia.

Trạng thái của đám chiến sĩ nhím biển này không đúng lắm, hai mắt ngập tràn tơ máu, không hề biết phối hợp với nhau. Chỉ biết dựa vào bản năng để tấn công, tuy rằng có được cảnh giới cấp bậc nhị phẩm, nhưng sức chiến đấu mà bọn chúng thật sự phát huy ra được chỉ e là còn không bằng một tu sĩ ba bốn khiếu của nhất phẩm nữa.

Cho nên tuy rằng số lượng có nhiều thật, nhưng vẫn bị Tống Thư Hàng giết sạch sẽ.

Mà sau khi giải quyết xong đám chiến sĩ nhím biển kia thì hoàn toàn không có thi thể để lại, chúng biến thành hỏa diễm và lôi điện bay lên cao, hóa thành một phần của lôi hỏa phía trên lối đi.

Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua lôi điện và ánh lửa trên đầu - quả nhiên câí đám chiến sĩ nhím biển ban nãy không phải là vật sống, mà là do Lục Tu Tôn Giả chi mộ này dùng cách đặc biệt nào đó để mô phỏng ra thôi.

Chẳng lẽ chiến đấu với đám chiến sĩ nhím biển này thì sẽ có ý nghĩa đặc biệt gì à?

Thôi kệ đi, không cần phải nghĩ nhiều làm gì, trước tiên phải đi hết cái lối đi số 7 này cái đã…. Nói không chừng sau khi tiến vào trong chỗ sâu nhất thì sẽ lấy được đáp án nào đó.

Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng tiếp tục đi vào sâu bên trong.

Lần này, hắn cũng thành thật qua từng ải từng ải, gặp đợt chiến sĩ nhím biển nào thì xử lý đợt đó.

Sau khi giải quyết xong mười lượt chiến sĩ nhím biển thì Tống Thư Hàng cũng bước vào trong thạch thất có chứa Lục Tu Tôn Giả chi mộ kia.

Thạch thất khổng lồ vô cùng đơn sơ cùng với chiếc quan tài được đúc bằng vàng.

Hơn nữa, ngay khi Tống Thư Hàng bước vào trong thạch thất thì lập tức cảm giác chân khí trong cơ thể của mình được tăng vọt.

Là bẫy sao?

Không, không phải là bẫy, đây là phúc lợi sau khi qua được lối đi kia!

Nhưng cái phúc lợi này tới không đúng lúc tí nào cả.

Xúi quẩy quá đi mất.

Trong lòng Tống Thư Hàng chua xót nghẹn ngào, hắn đã trải qua thái sơn phong ấn pháp, sau đó lại phải chiến đấu tròn hai ngày với một trăm người khổng lồ kia, vất vả lắm mới tăng thể chất lên một đoạn, khiến cho chân khí trong khí hải đan điền không còn cảm giác như bị căng phình lên nữa.

Nhưng nào ngờ, hắn vừa mới giải trừ cái nguy cơ chân khí bạo thể xong…. Thì lập tức gặp được kỳ ngộ, khiến chân khí trong cơ thể tăng lên cái vèo. Đan điền khí hải lại ẩn ẩn phình lên đau nhói, toàn thân giống như có thể phát nổ bất kỳ lúc nào.

- Khó chịu quá, đau chết mất, sắp nổ rồi, không phải là ta sẽ bỏ mạng ở đây đấy chứ.

Trong lúc suy tư thì cỗ quan tài bằng vàng trong thạch thất mở ra, thân ảnh xác ượp nọ cũng bò ra khỏi quan tài, bay tới bên cạnh Tống Thư Hàng.

Trong nháy mắt khi xác ướp này bay ra thì Tống Thư Hàng giống như bị trúng phải thuật định thân vậy, ngoại trừ con mắt ra thì toàn thân không thể cục cựa được chút xíu nào.

Xác ướp bay tới bên cạnh Tống Thư Hàng, giơ tay bắt đầu lật mí mắt của hắn lên ngó nghiêng, nặn mũi, sờ tai, kéo miệng, lại còn cậy cả miệng của hắn ra xem lưỡi nữa.

Sau khi xem xét ngũ quan xong, thân ảnh xác ướp nọ lại xem tay cho Tống Thư Hàng.

Xem tay xong thì thân ảnh đó lại dựng ngược Tống Thư Hàng ra đắt, xách hai chân hắn lên, tháo giày hắn ra để xem cả bàn tay.

Lúc này Tống Thư Hàng cảm thấy đặc biệt xấu hổ, lúc này hắn chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Sau khi xem chân xong, thân ảnh xác ướp nọ đột nhiên cảm thán mà rằng: - Chân cũng được lắm…. nhưng tiếc thay, sao lại là đực rựa chứ.

Tống Thư Hàng: - ….

Nếu như ta mà là nữ thì bây giờ ta đã tố cáo ngươi tội quấy rối rồi nhá!!!

Sau khi buông hai chân của Tống Thư Hàng ra, xác ướp đó lại bay về bên cạnh cái quan tài màu vàng nọ, cầm cái mai rùa kia ra, nhét tám đồng xu vào. Lại đánh mớ phù văn về thông tin mặt mày, tay chân của Tống Thư Hàng vào trong mai rùa.

Mai rùa chuyển động, xoay tròn mấy vòng, cuối cùng rơi xuống mặt đất.

Sau khi đồng tiền kia rơi xuống, xếp thành hai hàng chỉnh tề, mỗi bên bốn đồng.

Đúng là một quẻ bói kỳ lạ.

Thân ảnh xác ướp nọ nhìn chằm chằm vào quái tượng nọ cả buổi trời, rơi vào trạng thái trầm tư, sau đó mới giơ tay bấm thử.

Một lúc sau, xác ướp kia lại lướt về bên cạnh Tống Thư Hàng: - Tiểu tử kia, tuy rằng ngươi là nam, nhưng ta thấy ngươi cốt cách kinh kỳ, hơn nữa hình dạng đôi chân của ngươi không tồi…. khụ khụ!

Tống Thư Hàng: - ….

- Khụ, nói thế nào đây nhỉ, ta không thể tính rõ được duyên phận giữa ta và ngươi. Quaí tượng này một nửa là rất có duyên, một nửa khác là không hề có duyên. Nói thật, quái tượng kỳ lạ thế này, ta cũng không biết phải giải kiểu gì nữa.- Thân ảnh xác ướp kia nói.

Tống Thư Hàng: - …..

Cái thứ quái tượng này có đáng tin không?

Nói đến xem quẻ, Tống Thư Hàng lập tức nhớ ngay đến Đồng Quái Tiên Sư tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số 1 - ai cũng bảo quẻ bói của Đồng Quái Tiên Sư phải xem ngược lại mới được. Nhưng lỡ như, Đồng Quái Tiên Sư cũng cho ra một đáp án hoàn toàn trái ngược với cái quái tượng này thì phải xem ngược kiểu gì đây? Nghĩ thôi cũng thấy hay ho rồi.

Lúc này, xác ướp kia lại nói tiếp: - Thế này đi nhé tiểu tử, nể tình cặp giò của ngươi không tệ, chi bằng chúng ta ký kết khế ước, trở thành…. Bát Tu có được không?

‘Nếu như có thể thì ngươi không cần phải nể mặt cặp giò của ta đâu’ Tống Thư Hàng bắt đầu khinh bỉ thầm trong bụng.

Hơn nữa, ý tứ để lộ ra từ trong lời nói của xác ướp này khiến cho hắn để ý đến hai từ Bát Tu nọ.

Ký kết khế ước, trở thành Bát Tu sao?

Có ý gì đây?

Trong đầu Tống Thư Hàng lập tức nghĩ ra rất nhiều thứ.

Phân thân bạch ngọc sư tử Tứ Tu của Thất Tu Tôn Giả, trong Nhóm Cửu Châu Số 1 từng có tiền bối đi thăm dò Ngũ Tu Chân Quân chi mộ, bây giờ bọn họ lại đang thăm dò Lục Tu Tôn Giả, lại còn cả Thất Tu Tôn Giả nữa.

Tống Thư Hàng ẩn ẩn đoán được một khả năng.

Chẳng lẽ Tứ Tu, Ngũ Tu, Lục Tu, Thất Tu Tôn Giả đều đã từng ký kết khế ước với ‘người’ nào đó, trở thành xxx Tu sao?

Sau đó, nếu như mình ký kết khế ước thì mình cũng có thể biến thành Bát Tu?

Nhưng tại sao bạch ngọc sư tử Tứ Tu lại biến thành phân thân của Thất Tu Tôn Giả chứ?

….

Lúc này, xác ướp kia lại giơ tay ra túm lấy mớ băng vải trên tay mình kéo thật mạnh xuống.

Sau khi băng vải trên người của xác ướp kia bị lột xuống hết thì lộ ra chân thân thật sự ở bên trong xác ướp.

Bên dưới lớp băng vải dày đó là một cô gái đầy ưu nhã.

Cô gái mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, tà váy xẻ lên giữa đùi, vừa gợi cảm lại ưu nhã. Trên váy được thêu vô số hình bươm bướm. Hơn nữa mấy hình bươm bướm này cư nhiên đều có thể hoạt động, đang tung tăng bay múa trên chiếc váy đó.

Cô gái này có một mái tóc dài tựa như vàng ròng, vô cùng lóa mắt. Lông mi, lông mày của cô cũng ánh lên màu vàng.

Khi cô mở mắt ra, ngay cả đồng tử cũng là màu vàng.

Tống Thư Hàng lập tức nhận ra cô - đây đúng là cô gái tóc vàng vừa ra tay đã hạ gục mười bốn tu sĩ kim đan của tiểu đội Thiên Nham Tán Nhân và Vô Cực Ma Tông ở trước cửa động phủ của Thất Tu Tôn Giả.

- Lục Tu Tôn Giả? - Tống Thư Hàng bật thốt lên tiếng, lúc cô gái tóc vàng kia tháo lớp băng vải xuống thì hiệu quả của định thân thuật trên người hắn đã bị giải trừ.

Chẳng lẽ cô gái này chính là Lục Tu Tôn Giả?

Nhưng cô ấy vẫn còn sống mà. Tống Thư Hàng có thể cảm ứng được khí tức sinh mệnh cường đại trên người cô ta, đây tuyệt đối không phải con rối, cương thi hay oán quỷ gì cả.

Nếu đã còn sống thì tại sao lại xây nên một cái Lục Tu Tôn Giả chi mộ làm gì kia chứ, lại còn tự chôn mình ở trong quan tài màu vàng kia nữa chứ?

Chẳng lẽ đây là sở thích cá nhân của cô ấy à?

- Đúng vậy, ta chính là Lục Tu.- Cô gái tóc vàng kia thản nhiên nói: - Ngoài ra, tuy ràng ta đa từng đạt đến cảnh giới tôn giả, nhưng bây giờ thực lực của ta bị hạn chế ở cảnh giới chân quân lục phẩm.

- Vậy tiểu tử này, ngươi có hứng thú ký kết khế ước, trở thành Bát Tu không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.