Bảo vật loại hành lâu năm?
Cái này mà còn phải nghĩ hay sao? Đương nhiên là Thông Nương rồi.
Nói đến Thông Nương, lần trước hắn ăn búp hành của cô ấy xong thì suýt nữa đã chết vì bội thực.
Đáng sợ hơn là vì thế mà hắn còn đi vào giấc mộng của Thông Nương, làm hành tây phất phơ theo gió suốt mất trăm năm… Vừa nghĩ đến cơn ác mộng kia thì hắn đã cảm thấy không còn lưu luyến gì cuộc sống này nữa rồi.
May mà lúc đó Vân Vụ Đạo Nhân của Không Không đạo môn đang ở gần đó, dùng Không Không Diệu Thủ trộm búp hành từ trong cơ thể Tống Thư Hàng ra rồi biến nó thành một viên kết tinh hành tinh.
Bây giờ thứ kia vẫn đang nằm trong túi thu nhỏ một tấc của hắn đó.
Thế là Tống Thư Hàng nói:
- Đúng là vãn bối từng ăn bảo vật dạng hành thật.
Biệt Tuyết Tiên Cơ:
- Khó trách trên người ngươi lại tỏa ra mùi hành nồng như vậy.
Tống Thư Hàng:
- …
“Không, tiên tử, cô hiểu lầm rồi! Mùi hành trên người ta không phải là vì ăn Thông Nương mà có đâu! Ta bị ném vào quan tài vàng ngâm thuốc, thân thể của Thông Nương bị hòa tan vào thuốc ngâm cho nên ta mới bị ướp mùi hành như thế đấy!”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
Thế nhưng đây là một đoạn chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, thôi không nhắc lại làm gì.
Ngư Kiều Kiều trên vai Tống Thư Hàng bật cười thành tiếng, cô cũng biết câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-lieu-thien-quan-tu-chan-noi-chuyen-phiem-quan/3161145/chuong-605.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.