Chương trước
Chương sau
10 giờ 40 phút sáng

Tống Thư Hàng cũng tỉnh lại từ cơn say, hắn cảm thấy đầu mình sắp nổ tung đến nơi rồi, cứ như ai đánh mấy quyền thật mạnh vào huyệt Thái Dương của hắn vậy.

Vốn dĩ vì tinh thần lực của hắn quá lớn nên đầu của hắn luôn ở vào trạng thái “đau nhức” … Bây giờ lại thêm cơn nhức đầu sau say rượu nữa, hai cơn đau hợp lại làm một khiến hắn thật sự muốn quỳ luôn.

“Kiêng rượu, gần đây nhất định phải kiêng rượu.”

Tống Thư Hàng tự nhủ.

Hơn nữa, sau khi tỉnh dậy thì có một chuyện làm cho hắn sợ hãi, găng tay trên tay hắn bị rơi mất một chiếc, may mà không rơi xa. Chiếc găng tay phải rơi ngay ở bên giường, chắc là hôm qua say rượu, lúc ngủ hắn tự mình làm rơi.

May là hôm qua khá may mắn, không kích hoạt bí pháp giám định quái dị kia, không có giám định giường, chăn, gối gì cả, may quá đi mất.

Tống Thư Hàng vội vàng nhặt găng tay lên rồi mang vào.

Từ nay về sau trước khi đi ngủ nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được có chuyện rớt găng tay lúc ngủ mơ nữa. Tốt nhất là trước khi ngủ phải nghĩ cách để cố định găng tay ở trên tay.

Sau khi dậy khỏi giường, Tống Thư Hàng bắt đầu rửa mặt.

Hắn nghĩ thầm trong lòng xem hôm nay nên làm gì… Hôm nay, Biệt Tuyết Tiên Cơ sẽ nấu tiệc tiên trân nhỉ?

Hy vọng sau khi ăn xong tiệc tiên trân thì thể chất của hắn sẽ được tăng lên, giảm bớt chứng đau đầu cho hắn.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì có một cơn gió thổi vào qua chiếc cửa sổ đang mở.

Một chiếc thuyền tiên "tàng hình" mà người thường không nhìn thấy được đỗ lại trên vùng trời phía trên biệt thự của Ngư Kiều Kiều.

Ngay sau đó, Biệt Tuyết Tiên Cơ bê một hộp thức ăn lớn, bước xuống từng bước trên không trung. Cô ấy vẫn đeo khăn voan che mặt như trước, làm người ta không thể nhìn rõ dung mạo của cô.

Biệt Tuyết Tiên Cơ bước từ từ đến trước cửa biệt thự của Ngư Kiều Kiều, cô ấy gọi:

- Thư Hàng tiểu hữu có nhà không?

- Có, Biệt Tuyết Tiên Cơ, cô tới rồi à?

Tống Thư Hàng lên tiếng trả lời.

Sau khi vội vàng rửa mặt xong thì hắn bước như bay xuống tầng để đón Biệt Tuyết Tiên Cơ, mở cổng ra cho cô ấy vào.

- Chào buổi trưa, Tống tiểu hữu.

Biệt Tuyết Tiên Cơ mỉm cười, nói:

- Vừa đúng thời gian, tiệc tiên trân mà ta hứa làm cho ngươi đã làm xong rồi đây… Nếu như không có vấn đề gì thì bây giờ ngươi có thể dùng rồi. Nếu để lâu thì hiệu quả của tiệc tiên trân sẽ bị mất đi.

Tống Thư Hàng vừa nghe thế thì nói luôn:

- Mời tiên cơ vào!

Hắn phải tranh thủ thời gian ăn hết chúng trước khi hiệu quả của tiệc tiên trân mất đi.

Tiên cơ vào trong biệt thự, sau đó cô ấy vừa liếc mắt một cái là nhìn thấy Thiên Nhai Tử đạo trưởng đang ngồi trên ghết sô pha ở phòng khách.

Lúc này, Thiên Nhai Tử đạo trưởng nhìn tiên cơ với ánh mắt vô cùng u oán.

Hắn thân là bạn thân của tiên cơ nhưng bình thường khó mà ăn được tiệc tiên trân do cô ấy dày công chuẩn bị. Bây giờ cô ấy lại tỉ mỉ chuẩn bị tiệc tiên trân cho Tống Thư Hàng tiểu hữu mới chỉ gặp mặt hôm qua, hơn nữa còn đặc biệt mang đến tận nơi nữa chứ, thấy sắc quên bạn!

Sau khi nhìn thấy Thiên Nhai Tử đạo trưởng, khóe miệng ẩn sau lớp khăn voan của Biệt Tuyết Tiên Cơ co giật, Thiên Nhai Tử đạo trưởng vậy là lại ở lại biệt thự này ư? Chẳng lẽ hắn muốn giao dịch với với vị Tống Thư Hàng tiểu hữu này, truyền công cho hắn à?

Thực ra Thiên Nhai Tử đạo trưởng truyền công khá tốt… tất nhiên là nếu bỏ qua kết cục "cửu tử nhất sinh" kia.

Lúc này, Ngư Kiều Kiều cũng đi từ trên tầng xuống.

Ba người bạn của Tống Thư Hàng, còn có Nha Y nữa đều vẫn chưa "sống" lại sau cơn say, chắc hẳn hôm nay họ phải ngủ một giấc đến tối.

...

Trong phòng ăn ở biệt thự của Ngư Kiều Kiều.

Biệt Tuyết Tiên Cơ mở hộp cơm ra, bày từng đĩa thức ăn bên trong lên bàn ăn.

Một món chính, mười ba món phụ.

Tống Thư Hàng nhìn mười bốn món ăn đẹp giống như tác phẩm nghệ thuật này, cảm thán trong lòng. Hôm nay hắn mới biết hóa ra món ăn của tu sĩ thật sự có thể phát sáng!

Mỗi một món ăn trong tiệc tiên trân mà Biệt Tuyết Tiên Cơ nấu ra thì đều có một lớp ánh sáng nhạt lấp lánh, đó là linh lực của món ăn, nó được kĩ thuật tiên trù của Biệt Tuyết Tiên Cơ dẫn ra, tạo thành linh quang trên bề mặt món ăn.

Đây mới chỉ là tiệc tiên trân Biệt Tuyết Tiên Cơ gấp rút làm ra trong một đêm, linh quang vẫn còn khá yếu mà thôi.

Nêu như là “Thực Tiên Yến” mà Biệt Tuyết Tiên Cơ chuẩn bị vài năm thì liệu linh quang có biến thành ánh sáng màu vàng chói mắt bay thẳng lên trời không nhỉ? Thậm chí linh quang còn hóa thành những hình ảnh ảo khoa trương như rồng hay phượng hoàng không nhỉ?

Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.

Tiếng cảm thán đầy ngạc nhiên của thực khách chính là một lời tán thưởng với đầu bếp.

- Mời dùng.

Biệt Tuyết Tiên Cơ mỉm cười, chuyển món chính đến trước mặt hắn.

Món chính phải để Tống Thư Hàng ăn hết, không thể chia cho người khác.

Mười ba món ăn phụ thì căn cứ theo thể chất của Tống Thư Hàng mà mỗi món ăn hơn một phần ba là đủ rồi.

Đương nhiên là ăn hết tất cả cũng không sao.

Nhưng có Ngư Kiều Kiều và Thiên Nhai Tử đạo trưởng ngồi bên cạnh với vẻ mặt chờ mong như thế, Tống Thư Hàng sao có thể không biết xấu hổ mà ăn một mình chứ?

Theo như giới thiệu của Biệt Tuyết Tiên Cơ, Tống Thư Hàng ăn một miếng hết món chính, sau đó ăn lần lượt mười ba món phụ theo thứ tự.

Mặc dù không có loại hưởng thụ khoa trương như cởi áo chạy như điên trên mặt biển… nhưng khi mỗi một miếng tiệc tiên trân nuốt vào bụng, đầu óc của Tống Thư Hàng hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ, ăn một miếng nữa, ăn một miếng nữa.

Mà trong lúc bất giác, thể chất của Tống Thư Hàng được tăng lên nhanh chóng.

Mỗi miếng thức ăn vào bụng, năng lượng trong đó sẽ nhanh chóng tản ra khắp nơi trong cơ thể hắn.

Đợi đến lúc ăn hết tiệc tiên trân, Tống Thư Hàng cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cơ thể hắn cứ như sắp bay lên ấy.

Cái cảm giác trướng tức mơ hồ trong Đan Điền lúc trước giờ cũng hoàn toàn biến mất rồi.

Ngay cả sự đâu đớn ở giữa mi tâm cũng bớt đi một nửa.

Lúc này thể chất của hắn đã ở vào mức độ nhị phẩm đỉnh phong.

Thậm chí hắn còn lờ mờ cảm nhận được, thân thể của hắn "trẻ" lại một chút. Cảm giác này hoàn toàn không phải là ảo giác mà là do thọ nguyên của Tống Thư Hàng tăng lên một chút.

Đây là thực lực của tiên trù số một giới tu chân, tiệc tiên trân mà cô ấy mất công sức để làm ra không những tăng cường thể chất mà còn tăng cả thọ nguyên cho Tống Thư Hàng nữa!

- Sướng quá.

Tống Thư Hàng hô khẽ một tiếng.

Cảm giác này còn thoải mái, nhẹ nhõm hơn là đi ra từ căn phòng có trọng lực tăng gấp năm lần.

Hắn rời khỏi bàn ăn, chọn một chỗ trống ở phòng khách, đánh một bộ quyền pháp.

Hắn đánh “Kim Cương Cở Sở Quyền Pháp”, chỉ thấy mỗi một quyền của hắn đều chứa đầy sức mạnh, năng lượng trên cả cơ thể hắn đều có thể tập trung lại một cách dễ dàng.

Lúc này, không cần dùng chân khí, uy lực của một quyền chỉ đánh bằng xác phàm cũng đã cao bằng một quyền dùng toàn lực của hắn hôm qua rồi!

Hơn nữa… bây giờ hắn đã có thể nuốt được linh thú tinh, tu luyện “Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công” rồi!

Nếu như một ngày hắn nuốt được năm viên Linh Thú Tinh nhị phẩm thì nhiều nhất là năm ngày, hắn có thể ngưng tụ được ngụy tiên thiên chân khí trong ngưởi, lột xác cho “Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công” rồi!

Tiệc tiên trân có hiệu quả thế này, nếu như qua một thời gian nữa, đợi hắn ăn xong “Thực Tiên yến” thì có khi nào thể chất của hắn sẽ lên thẳng cảnh giới tam phẩm không nhỉ?

Cảnh giới nhị phẩm nhưng lại có độ cứng rắn thân thể ở cảnh giới tam phẩm, vậy không phải là tôi luyện thân thể đạt đến độ cứng rắn của cảnh giới tiếp theo giống với Linh Hồn Ca Vương Tạo Hóa Pháp Vương sao?

Nhưng mà Tạo Hóa Pháp Vương là dựa vào “Chiến Phật Chân Thân” khổ luyện từng chút mà ra… còn Tống Thư Hàng thì hơn một nửa là do ăn mà ra.



Sau khi dánh xong bộ quyền pháp, Tống Thư Hàng chắp tay lại, cảm ơn Biệt Tuyết Tiên Cơ:

- Cảm ơn tiệc tiên trân của tiên cơ!

- Không cần cảm ơn, ta và ngươi chỉ trao đổi đồng giá thôi.

Biệt Tuyết Tiên Cơ mỉm cười đáp, nói đến lại làm cô thấy đau lòng.

Không dễ gì mới đổi được kết tinh hành tinh mấy trăm năm từ trong tay Tống Thư Hàng nhưng chẳng dùng được lần nào đã bị con rắn ngốc đó ăn mất tiêu rồi.

Nhớ tới chuyện này, Biệt Tuyết Tiên Cơ bèn hỏi:

- Đúng rồi, Tống tiểu hữu, kết tinh hành tinh mà lần trước ngươi đưa cho ta ấy, ngươi có còn dư viên nào không?

Lúc Biệt Tuyết Tiên Cơ hỏi câu hỏi này, Thông Nương trong lòng Tống Thư Hàng bị dọa tới mức cọng hành đều mềm oặt ra: “Quả nhiên lại tới rồi, quả nhiên lại tới rồi! Lần này trên người Tống Thư Hàng không có kết tinh nữa rồi, búp hành của ta không giữ được nữa rồi!”

Tống Thư Hàng lắc đầu:

- Xin lỗi tiên tử, ta cũng chỉ có một viên kết tinh như thế thôi.

- Thư Hàng tiểu hữu, lúc đó ngươi tìm được cây hành mấy trăm năm ở chỗ nào thế? Nếu như có thể thì có thể nói cho ta biết địa điểm không?

Biệt Tuyết Tiên Cơ lại lên tiếng hỏi, nếu như có thể biết được nơi sinh trưởng thì có lẽ cô ấy có thể đi tìm kiếm thử xem, nói không chừng có thể lại tìm thấy một cây hành có đủ tuổi thọ cũng nên ý chứ.

- Điều này không thành vấn đề, lần trước ta gặp được cây hành đó đúng ở chỗ “Ngưu Đỉnh sơn” đằng sau nhà ta. Chính là ngọn Ngưu Đỉnh sơn ở gần đường Bạch Kình, thành phố Văn Châu đó.

Tống Thư Hàng lại bổ sung:

- Nhưng mà tiên cơ, tình hình lúc đó có hơi đặc biệt… không phải là ta tìm thấy cây hành đó, mà là nó tự tìm tới cửa. Nơi sinh trưởng của cây hành đó có lẽ không phải là Ngưu Đỉnh sơn đâu.

Tống Thư Hàng không muốn ngắt búp của Thông Nương nữa, dạo gần đây Thông Nương đã thảm lắm rồi, lần trước cả người đều hóa trong quan tài vàng, Tống Thư Hàng đã thấy có lỗi với cô ấy lắm.

Cho nên những chủ đề liên quan đến Thông Nương, hắn cũng chỉ có thể nói đến điểm nhất định là dừng.

Biệt Tuyết Tiên Cơ gật đầu:

- Cảm ơn tiểu hữu.

Trở về cô sẽ cho người đến Ngưu Đỉnh sơn tìm kiếm xem có thu hoạch gì không. Tiên cơ tất nhiên sẽ không tự mình đi tìm rồi, cô ấy là người vô cùng bận rộn, cái việc nhỏ như con kiến này mà cũng cần cô ấy tự mình đi làm ư?



Dùng xong tiệc tiên trân, ba người Ngư Kiều Kiều, Thiên Nhai Tử đạo trưởng, Tống Thư Hàng cùng ngồi trên sô pha, hồi tưởng lại dư vị của tiên trân.

Biệt Tuyết Tiên Cơ thu dọn lại hộp cơm, sau đó cô ấy cũng ngồi xuống sô pha, trên gương mặt cô muốn nói lại thôi.

Sau khi suy nghĩ một lát, Biệt Tuyết Tiên Cơ vẫn quyết định, hỏi thẳng vấn đề mà mình muốn biết nhất:

- Tống tiểu hữu, ngươi quen với Bạch đạo hữu à?

Bạch đạo hữu?

- Bạch Tôn Giả tiền bối sao?

Tống Thư Hàng hỏi lại.

- Ừm.

Biệt Tuyết Tiên Cơ gật đầu.

Tống Thư Hàng chớp chớp mắt, đột nhiên hắn nhớ ra một việc khá nhạy cảm. Hắn nhớ Bạch Tôn Giả đã từng nói, Biệt Tuyết Tiên Cơ từng chủ động muốn Bạch Tôn Giả trở thành “đạo lữ song tu” với cô ấy.

Nhưng sau đó Bạch Tôn Giả đã từ chối.

Sau đó nữa, Biệt Tuyết Tiên Cơ tức giận, bốn trăm năm qua không hề gửi thiệp mời “Thực Tiên yến” cho Bạch tiền bối.

Bây giờ mình phải trả lời vấn đề này thế nào đây?

Sau khi cân nhắc, Tống Thư Hàng đáp:

- Đúng thế, tiên cơ. Đúng là ta có quen Bạch tiền bối. Bởi vì lần này khi Bạch tiền bối xuất quan thì ta là người đi đón hắn.

- Thì ra là thế.

Biệt Tuyết Tiên Cơ gật đầu, thảo nào vị Tống tiểu hữu này rõ ràng mới chỉ đạt tới cảnh giới nhị phẩm mà lại có quan hệ với Bạch Tôn Giả.

Ngừng một chút, Biệt Tuyết Tiên Cơ lại hỏi với vẻ kì vọng:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.