Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên:
- Chẳng lẽ đây là một năng lực rất trâu bò à?
Thiệt Trán Liên Hoa đó nha, vừa nghe đã thấy rất không tầm thường rồi.
- Ừ, về mặt nào đó thì quả thật là rất... lợi hại.
Hằng Hỏa Chân Quân chậm rãi nói:
- Ví dụ như, bản thân nó ăn rất ngon chẳng hạn?
Tống Thư Hàng:
-...
Ăn rất ngon là cái quỷ gì thế!
Mặc dù nó rất thơm, ngửi xong sẽ khiến người ta thèm ăn.
Nhưng mà muốn ăn cái gì thì cứ đi tìm tiên trù, tìm Biệt Tuyết Tiên Cơ là được rồi! Bay trên trời, bò dưới đất, bơi trong biển, chui dưới đất, chỉ cần là thứ ăn được thì tiên trù đều có thể chế biến thành mỹ thực “khiến người ta thèm ăn”.
Vả lại, mặc dù đóa hoa sen này là từ trong hư không ngưng tụ ra, nhưng dù sao cũng là năng lực khẩu khiếu của hắn mà, thứ này ăn kiểu gì đây?
Tống Thư Hàng đưa tay, chọt mấy cái vào đóa hoa sen trắng muốt mang theo khí lạnh đang lơ lửng trong hư không.
Vừa chọt trúng nó thì hương thơm kia lại lan tỏa tứ tán, giống như mùi thơm của các loại mỹ thực trộn lẫn vào nhau vậy.
Bụng của Tô Thị A Thập Lục vang lên tiếng ùng ục đòi ăn.
Tiếp đó Lệ Chi Tiên Tử cũng bị lây, bụng đói kêu ra tiếng.
Xấu hổ quá đi mất.
Tống Thư Hàng vội vàng thổi một hơi về phía đóa hoa sen trắng muốt kia, hoa sen lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-lieu-thien-quan-tu-chan-noi-chuyen-phiem-quan/3160907/chuong-734.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.